14:25 EDT Thứ năm, 18/04/2024

Menu

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 1224

Máy chủ tìm kiếm : 52

Khách viếng thăm : 1172


Hôm nayHôm nay : 161015

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 2946984

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 55100873

Trang nhất » TIN TỨC » TIN TRONG NGÀNH » NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT

CAND

Bóng

Thứ hai - 06/04/2020 04:09

1. Trời tờ mờ sáng.

Ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua cánh cửa sổ đủ để nhìn thấy phía bên trong một căn nhà chật hẹp với đủ những thứ đồ lỉnh kỉnh bằng sắt thép vụn.

Thi thoảng con gà trống đứng ở góc bờ rào cất tiếng gáy the thé làm vỡ tan không gian lặng thinh nơi làng quê. Trong căn bếp nhỏ phía góc sân, một người đàn ông trong chiếc áo may ô đã ngả màu vàng ố đang ngồi hì hụi đảo vài con tôm trong chiếc chảo đặt trên bếp củi. Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt đen đúa, nhăn nhúm của Bóng hiện ra.

Bóng đi từ trong bếp lên trên nhà ngang, qua căn phòng nhỏ tiến tới chiếc phản. Anh nhấc chiếc màn vấn lên và lay đứa con gái đang nằm cuộn mình trong chiếc chăn dậy. Vịt - cô con gái 7 tuổi của anh mắt nhắm mắt mở ngồi bên mép phản.

- Nhanh không lại muộn học bây giờ.

Vịt i ỉ rên rồi bước xuống phản. Thay quần áo xong, Vịt ngồi vào mâm cơm ăn.

Bóng nhìn lên tờ lịch thời khoá biểu rồi sắp xếp sách vở cho con gái. Trong căn nhà cũ kỹ, góc học tập của Vịt chính là niềm tự hào của Bóng. Không phải vì những tờ giấy khen học sinh giỏi mà là những bức tranh do Vịt vẽ. Cũng chẳng hiểu nó được hưởng gen của ai mà lại giỏi tô tô vẽ vẽ đến như vậy.

Trời hửng sáng. Những chiếc xe ôtô tải phóng vù vù trên đường.

Bé Vịt trong bộ váy đồng phục, cổ đeo khăn đỏ, xách cặp. Nó nhăn nhó nhìn bố rồi hậm hực nói:

- Dép của con sắp rách đến nơi rồi.

- Để bố buộc lại cho.

- Thôi, vẫn đi được. Chiều về bố sửa nhé.

Nói rồi, Vịt lê đôi dép quai hậu sắp rách loẹt quẹt đi trên đường.

2. Căn nhà của Bóng cũng đồng thời là căn tiệm gò hàn – nơi giúp anh mưu sinh hằng ngày. Cánh cửa nhà đã được mở tung nhưng ánh sáng hắt vào cũng không đủ để cho căn phòng sáng lên được. Trong góc phòng, nơi Bóng đang ngồi làm việc, thỉnh thoảng những tia lửa hàn lại sáng rực lên.

Phía đối diện nhà của Bóng.

Chiếc máy xúc đang lù lù tiến vào. Vài ba người đang đứng đấy để chỉ chỏ. Người ta đang xây dựng một cái Miếu làng. Ngày xưa, một ngày tự nhiên nổi lên một khu đất cao ở vị trí đó. Dân làng rỉ tai nhau rằng đó là nơi Thần Hoàng làng ngự. Chiến tranh kéo dài. Nơi thờ Thần Hoàng làng cũng vì thế mà bị phá huỷ. Giờ đây, người ta muốn khôi phục lại. “Nơi này thiêng lắm, xin gì là được đấy”. Mọi người bảo nhau như vậy.

Một người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo lịch sự đứng chống nạnh chỉ huy đội công nhân. Nam – chủ công trình, cũng là người trong làng băng qua đường, tiến tới phía Bóng.

Minh họa: Hà Trí Hiếu

Nam ngồi phịch xuống cạnh Bóng, tự động rót lấy chén nước chè đưa lên miệng húp xụp xụp.

- Mẹ… Có mỗi vài cái việc vụn vặt mà cũng phải để mình ra tận đây chỉ huy.

- Ông chủ thì phải thế chứ – Bóng cười hề hề.

- Cái bọn này cứ sểnh ra là lại ngồi chơi anh ạ. Không có mình quản lý là lại loạn ngay.

Giọng Nam trịch thượng nghe đến khó chịu nhưng Bóng quen rồi. Anh chỉ cười xòa cho qua. Trong cái làng này ai mà chẳng không biết, Nam tinh vi tinh tướng thế thôi chứ về đến nhà là lại nem nép như cún. Không có nhà vợ thì nó có được nở mày nở mặt như bây giờ? Và rồi thì đời nó đi ở rể nó cũng khổ lắm chứ sướng gì. Thế nên cứ ra được đến ngoài là phải xả lên người làm công. Bóng nghĩ vậy nên tặc lưỡi mỗi khi nghe Nam nói chuyện. Có điều, cái thằng này nó cứ thích xỏ xiên, đâm chọc vào người khác, thấy người ta khổ sở hơn nó thì nó mới thỏa lòng.

- Dạo này Dịu có gọi về không anh?

Ừ thì trong cả cái làng này, chỉ có cuộc đời của Bóng là hèn kém hơn Nam, nên thôi cứ tặc lưỡi thỏa mãn nó. Bóng cười nhìn Nam lắc đầu.

- Mẹ… cái con đàn bà lăng loàn. Em mà như anh em lên tận thị xã túm cổ nó về đây, cạo đầu bôi vôi, thả sông.

- Cậu nói cứ như đang ở thời phong kiến ấy.

- Thời nào thì thời cái loại đàn bà bỏ chồng bỏ con theo trai phải đem tùng xẻo.

Bóng cười hì hì rồi lại tiếp tục cầm máy xì hơ hơ vào thanh sắt. Không phải vì công trình nào Nam cũng để cho Bóng làm mấy cái lặt vặt như cổng, cửa để kiếm thêm tí tiền thì chả đời nào Bóng chịu nhịn để Nam lôi anh ra thỏa mãn cái thói tinh vi rởm.

- Em có việc, đi trước đây.

- Ờ … - Bóng ngẩng mặt lên nhìn trả lời cụt lủn.

Nam vội vã chạy băng qua đường. Một cô gái trẻ đứng ở khu đất Miếu, dáng vẻ lo lắng, sợ sệt. Thấy Nam tiến tới, cô gái trẻ cười rồi chạy tới nắm chặt tay Nam. Trái với thái độ hào hứng khi gặp của cô gái, Nam lại bực bội giật mạnh tay cô gái. Anh ngó trước ngó sau rồi ra hiệu cho cô gái đi đâu đấy. Nam leo lên xe máy phóng mất. Cô gái lủi thủi đi bộ theo sau.

Bóng cũng đã mấy lần nhìn thấy cô ta, nhưng anh chẳng thèm để ý. Đời anh còn lo chẳng xong, lo chi cho người khác cơ chứ.

3. Vịt vứt mạnh chiếc cặp xách xuống ghế.

Mặt mũi nó nhăn nhó như thể vừa mới cãi nhau một trận long trời lở đất với mấy đứa cùng lớp. Bóng thấy hơi lạ bởi trước giờ Vịt chẳng gây hấn với bạn bè bao giờ. Vịt nó giống tính của bố, dù có bực đến đâu cũng chỉ im lặng. Chắc chắn là không phải.

Vịt chẳng nói chẳng rằng ném hộp bút màu vào thùng rác. Bóng cuống lên chạy ra nhặt lên. Đúng là chuyện chẳng lành vì trước giờ con Vịt nó quý mấy cái bút màu còn hơn cả quần áo mới.

- Từ nay con không vẽ nữa.

- Sao không? – Bóng hốt hoảng hỏi.

- Con không thích, không muốn thì không vẽ.

Bóng bực bội ném bộp cái hộp bút màu lên bàn.

- Không vẽ thì thôi, cớ gì ném bút mới vào thùng rác. Để đấy tao đem cho mấy đứa cháu nhà bà Phức.

Vịt ngẫm nghĩ rồi lại cất hộp bút màu vào cặp.

- Đang có cuộc thi tranh ở trên tỉnh. Cô hiệu trưởng muốn con tham gia.

- Tốt quá còn gì. – Bóng vỗ đùi đen đét.

- Đề tài vẽ về mẹ của em. – Vịt nhìn bố nói.

Bóng giật mình nhìn con gái.

3. Đường phố xe cộ tấp nập. Bóng đứng nép ở gốc cây bên đường. Dịu – vợ Bóng mặc chiếc váy ngắn, khoét ngực sâu khoác tay một người đàn ông đi vào trong nhà nghỉ.

Bóng lao đến, giằng tay Dịu. Người đàn ông hốt hoảng nhìn Bóng.

-Thôi chuyện này em tự giải quyết đi – Người đàn ông thì thầm với Dịu rồi vụt chạy mất.

Mắt Bóng long lên sòng sọc nhìn Dịu.

- Cô có biết con cô nằm nhà đang khát sữa chờ mẹ về không?

- Tiền tôi đưa cho anh không đủ mua sữa hả?

- Đồ khốn nạn - Bóng giơ tay lên định tát Dịu.

Dịu chẳng lấy làm sợ hãi, hất mặt về phía Bóng. Anh bất lực nhìn vợ.

4. Trời âm u. Tiếng sấm ầm ì báo hiệu một cơn mưa to sắp tới.

Bóng ngồi trước hiên nhà hút thuốc. Lâu lắm rồi mới hút, từ cái ngày bỏ vợ, đúng hơn là vợ bỏ, anh một mình làm bố, làm luôn cả mẹ. Anh hiểu trọng trách của mình nên không động đến thuốc lá, rượu bia.

Còn Vịt nó khôn lắm. Chắc từ bé nó thiếu hơi ấm, sự săn sóc của mẹ nên luôn tự lập, chả phiền gì đến anh. Nó cũng biết mẹ bỏ nó đi nên chẳng bao giờ nó nhắc đến mẹ. Hồi nhỏ, ai trêu chọc nó, hỏi mẹ đâu nó bảo đi làm kiếm tiền rồi. Mà nó nói có sai đâu, mẹ nó đúng là đi kiếm tiền gửi về cho bố con nó, dù là cái công việc đấy bị người đời sỉ vả. Lớn lên một chút nó lì hơn. Ai hỏi nó cũng lờ đi không thèm trả lời. Riết lâu lâu mọi người chả ai nói năng gì nữa. Vậy nên hôm nay tự nhiên nó nhắc đến mẹ làm Bóng cũng chạnh lòng.

- Sao bố không giữ cái ảnh nào của mẹ? Nhìn ảnh con cũng vẽ được.

Bóng lại rít điếu thuốc.

- Đốt hết rồi còn đâu – Bóng thầm nghĩ.

Mưa.

Vịt lao vào nhà, chạy vào trong sân để rút quần áo.

Bóng rít nốt điếu thuốc, định bụng đứng dậy nhưng bóng dáng người đàn bà đang đứng ở khu đất xây Miếu phía bên đường khiến anh bận tâm.

“Mặc kệ chứ, có phải việc mình đâu” - Bóng quay lưng đi.

Nhưng… tiếng khóc của một đứa trẻ níu chân Bóng lại.

Người đàn bà nửa muốn quay lại nửa muốn đi, cứ loanh quanh ở đó. Bóng chạy sang bên đường. Cô ta nhìn thấy Bóng vội vàng định bỏ chạy.

- Nghĩ lại đi – Bóng cộc lốc nói rồi lao về phía tiếng đứa bé khóc.

Một mảnh nilon đậy lên trên chiếc hộp giấy. Bóng nhẹ nhàng lật mảnh nilon lên. Một đứa bé khoảng 2 tháng tuổi mắt nhắm nghiền nhưng miệng liên tục gào to. Bóng nhanh chóng đậy lại mảnh nilon sợ nước mưa hắt vào.

Anh bê chiếc thùng chạy thẳng về hiên nhà mình. Người đàn bà nước mắt nhạt nhòa đi theo.

- Sao đời tôi toàn gặp phải những mụ đàn bà nhẫn tâm bỏ con thế này? – Bóng lẩm bẩm rồi trao cho người đàn bà.

Cô ta đón lấy đứa con, ghì chặt vào lòng. Đứa bé cảm nhận hơi ấm của mẹ nên nín khóc. Qua ánh sáng lờ mờ của chiếc bóng đèn phát ra từ căn nhà lụp xụp, Bóng nhận ra người đàn bà đó là người đã gặp Nam buổi chiều hôm nay. Bóng thở dài vì đoán ra được câu chuyện phía sau đó. Anh bỏ mặc hai mẹ con họ rồi đi vào nhà.

Trời vẫn mưa. Người đàn bà ôm con vẫn đứng ngoài hiên khóc thút thít.

- Vào đây đi – Bóng ngó đầu ra nói.

Cô ta ngập ngừng nhìn người đàn ông xa lạ.

- Định để đứa bé lạnh cóng ngoài đấy à? – Bóng gằn giọng.

Cô ta bế theo đứa nhỏ bước vào nhà. Và cũng từ khoảnh khắc đó, hai mẹ con đấy cũng đã bước chân vào cuộc sống của Bóng và Vịt.

5. Đêm hôm đó, Vịt và Bóng ngủ ở dưới sàn, nhường chỗ cho hai mẹ con. Chắc tại có người lạ nên cả đêm Vịt không ngủ được. Nhưng dù tò mò đến đâu, Vịt cũng không hỏi bố đến nửa lời. Cả đêm nó nằm ôm ghì lấy bố để kìm lại nỗi sợ mất mát, chia sẻ tình cảm với một người xa lạ.

Mãi đến gần sáng, hai bố con mới chìm vào giấc ngủ.

Đứa trẻ khóc. Tiếng khóc yếu ớt không khiến Bóng bật dậy.

Anh ngại ngùng vén màn lên. Cô gái ôm đứa bé vào lòng ra sức vỗ về. Bóng sờ tay lên trán đứa bé.

- Nó sốt cao quá – Bóng nhăn nhó.

Bóng nhẹ nhàng bế đứa bé đặt xuống giường. Anh cởi bớt chiếc áo len bên ngoài đứa bé.

- Hôm qua chắc nó bị dính nước mưa. Cô xuống bếp lấy chút nước nóng lên đây đi.

- Để con lấy cho. – Vịt dụi mắt rồi lồm cồm bò dậy.

Vịt bê chậu nước đặt xuống giường. Cô gái lúng túng nhìn đứa con.

- Lấy mấy chiếc khăn xô ra đây, còn ngồi đấy nhìn à? – Bóng nhăn mặt nhìn cô gái.

Cô ta vội vàng lấy khăn từ trong túi xách nhỏ dưới cuối giường. Những chiếc khăn nhầu nhĩ, cũ rích chắc là xin được từ người nào đó. Bóng đặt hết tất cả khăn vào trong chậu rồi vò. Kinh nghiệm của người đàn ông chăm con từ đỏ hỏn giúp anh biết cần phải làm gì trong hoàn cảnh này. Anh vắt khô khăn rồi nhẹ nhàng lau người cho đứa bé.

- Làm cùng tôi đi. Đừng ngây người ra mãi như thế.

Cô gái nhanh nhẹn làm theo lời của Bóng.

- Lần đầu chăm con không có kinh nghiệm thì cũng phải đi hỏi bà hỏi mẹ chứ. Chả biết gì thế này sao được.

- Em… em là trẻ mồ côi – Cô gái ngập ngừng.

Bóng lỡ lời trách cứ cô gái cũng vì nhìn thấy đứa bé đỏ hỏn này nên anh thương. Nhìn thấy nó, anh như thấy lại Vịt hồi còn nhỏ, những lúc nó khát sữa, những lúc nó ốm, những lúc nó cần hơi ấm của mẹ. Bóng thở dài.

Dưới bếp, Vịt nhanh nhẹn làm xong mâm cơm. Đơn giản chỉ là rau luộc, trứng rán nhưng không phải đứa trẻ học lớp 1 nào cũng làm được. Bóng tự hào lắm nhưng cũng lại tội nghiệp nó. Giá mà nó có một người mẹ cho đúng nghĩa thì nó cũng đỡ khổ. Cái sự già dặn, giỏi giang của nó chính là niềm day dứt của anh.

Vịt đặt mâm cơm ở giữa nhà.

- Cô xuống ăn cơm đi – Bóng khẽ thì thầm.

- Anh ăn trước đi ạ. Anh để đấy em làm nốt.

- Ăn đi, ăn nhanh lên còn trông nó – Bóng lên giọng. Tay anh vẫn nhanh nhẹn lau người để hạ sốt cho đứa bé.

Cô gái xuống ngồi ăn cơm cùng Vịt. Nó lễ phép xới bát cơm đầy, bưng hai tay đưa cô. Lần đầu tiên Vịt ngồi ăn cơm với một người phụ nữ. Cảm giác lạ lạ khiến Vịt ăn mãi không hết nổi bát cơm. Thi thoảng nó len lén liếc trộm cô gái ngồi bên cạnh.

9. Đã 2 tháng kể từ ngày mẹ con cô gái lạ sống ở nhà Bóng. Bố con Vịt đã quen với hình ảnh một người phụ nữ mới xuất hiện trong gia đình. Họ không nói chuyện gì với nhau ngoài những câu giao tiếp thông thường, nhưng ánh mắt của họ dành cho mẹ cô gái đã trìu mến hơn. Tất cả như thể những mảnh ghép khớp dần trở thành một gia đình hoàn chỉnh. Dù rằng những tiếng rì rầm đang lan ra khắp làng, chút hạnh phúc đó vẫn không hề bị ảnh hưởng. Và Vịt thì sắp hoàn thành bức vẽ về người mẹ để nộp cho cô giáo dự thi rồi.

Bóng đi từ dưới nhà lên, gương mặt có vẻ gượng gạo. Cuộc sống đâu phải mọi thứ lúc nào cũng đơn giản. Bóng ngồi phịch xuống dưới đất, từ tốn rót cốc nước chè và uống.

- Bố bảo ra chợ mua thịt về mà sao đi suốt cả buổi sáng thế? - Vịt cất lời.

Bóng im lặng. Đôi mắt của cô gái lo lắng nhìn Bóng. Lần đầu tiên kể từ ngày gặp gỡ, sự trầm tư của Bóng khiến cô có một dự cảm không lành.

10. Bóng ngồi ở hiên nhà, đưa điếu thuốc lên rít một hơi thật sâu. Cô gái nhẹ nhàng tiến đến ngồi bên cạnh Bóng, ngồi cạnh nhưng vẫn giữ một khoảng cách đủ để cả anh và cô không thấy khó xử.

- Em… - Cô gái ngập ngừng… - Em có thể hỏi đã có chuyện gì xảy ra không?

Bóng vứt điếu thuốc xuống sân, dùng chiếc dép tổ ong đã cũ di mạnh đến khi tàn thuốc tắt.

- Cô ở nhà tôi đã 2 tháng rồi. Thực ra…

Chưa kịp để Bóng nói hết lời, nước mắt cô gái bắt đầu rơi.

- Anh muốn đuổi mẹ con em đi thật à?

- Đuổi gì chứ… Tôi còn chưa nói hết câu. Khóc lóc gì?

Bóng gãi đầu ngượng nghịu. Ngượng cũng đúng vì từ ngày vợ đi, ngoài cái Vịt và mấy bà hàng xóm thì Bóng đâu có tiếp xúc gì với phụ nữ, lại còn đang khóc thế này nữa.

- Thằng Nam gặp tôi.

Cô gái tròn mắt nhìn Bóng.

- Cô đừng tưởng tôi không biết. Tôi biết hết. Vợ nó biết chuyện rồi, đang đòi tìm đến tận đây. Nó bảo tôi phải nhanh chóng để cô đi, nếu không… - Bóng thở dài – Thêm cô thì mua thêm ít gạo ít rau chứ cũng chẳng khó khăn gì, nhưng nếu liên quan chuyện gia đình nhà Nam thì tôi e là không giúp gì được. Vịt vẫn còn bé, tôi không muốn nó bị ảnh hưởng bởi chuyện của người lớn.

- Em hiểu rồi. Anh đã rất tốt với mẹ con em suốt thời gian qua. Em… em nào dám đòi hỏi gì nhiều hơn.

Trời đêm nhiều sao, lấp lánh kín hết cả bầu trời. Ngày mai trời sẽ lại mưa.

Ánh đèn leo lét ở sân hắt vào gương mặt cô gái. Cô không khóc, nhưng ánh mắt của cô chất chứa biết bao điều: buồn, thất vọng, phẫn uất và cả nuối tiếc.

Bóng không dám nhìn cô. Bóng sợ mình sẽ mềm lòng mà giữ cô ở lại.

11. Trời mưa.

Cô gái ngồi trên phản gấp quần áo cất vào túi. Vịt ngồi ở góc phòng nhìn.

Lúc này, Bóng đi từ dưới sân lên. Anh nhìn chiếc túi xách đặt ngay ngắn ở góc giường.

- Bố… Bố bảo cô ở lại đi – Vịt van nài bố.

- Hết mưa rồi đi cũng được.

Vịt nhìn bố thất vọng. Con bé nghĩ rằng bố nó sẽ nói khác cơ, sẽ nói như trong suy nghĩ ngây ngô của nó.

Tiếng ồn ào càng lúc càng to.

- Mở cửa… mở cửa ra.

Bóng nhìn cô gái. Cả hai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cô cứ ở yên đây đi. Đừng ra ngoài.

Bóng vớ chiếc nón dựng góc nhà, đội lên đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Vợ Nam cùng hai người đàn ông với thái độ bặm trợn đứng trước cửa nhà Bóng. Họ trông chả khác gì những con thú bị thương, lồng lộn chỉ muốn lao vào cấu xé bất cứ loài sinh vật nào xuất hiện trước mặt.

Bóng từ tốn bước đến.

- Gọi nó ra đây – Vợ của Nam gào lên.

Bóng quan sát xung quanh.

“Nam – cái thằng hèn nhát đấy chắc lại đang trốn chui lủi ở một góc nào theo dõi. Nếu nó là thằng đàn ông thì giờ phút này nó phải ở đây mà dàn xếp, chứ không phải đẩy hết trách nhiệm lên mình” – Bóng thầm nghĩ.

- Chồng tôi trả anh bao nhiêu tiền để anh giấu con đàn bà đấy hả? Nào anh có mở cửa ra không?

Vợ Nam nắm chặt vào song sắt cánh cửa, giật mạnh. Mỗi một cú giật cửa là một lần chị ta gầm lên.

- Chúng mày, phá cửa! – Vợ Nam hất hàm ra lệnh cho hai người đàn ông.

Hai người đàn ông cùng lúc giơ chân đạp mạnh vào cánh cổng sắt. Chiếc cổng vốn dĩ đã xiêu vẹo bao ngày nay chẳng thể chống đỡ nổi một cú đạp của hai người đàn ông lực lưỡng.

Vợ Nam lao thẳng vào, băng qua sân để đi vào nhà. Vừa hùng hổ, chị ta vừa hét. Tiếng thét như xé vải.

- Con kia…. Mày ra đây…

Thế nhưng, trong nhà Bóng ngoài Vịt đang đứng ở góc phòng thút thít khóc thì chẳng còn một ai cả. Vợ Nam không còn tin vào mắt mình. Chị ta đi khắp phòng, hất tung hết đồ đạc, quỳ xuống dưới đất nhòm vào gầm giường.

Bóng vội vàng chạy đến ôm lấy đứa con đang run lên vì sợ hãi.

Chợt nhận ra chiếc cửa phụ phía sau hiên nhà, bọn họ hò nhau chạy ra. Rồi họ bỏ đi để lại căn nhà lộn xộn như một cơn bão tràn qua và hai con người đứng trơ chọi, trống rỗng ở lại.

Ngoài trời, mưa vẫn chưa ngớt.

12. Chiếc xe khách lắc lư theo từng nhịp đều đều. Đứa bé ngủ ngon lành trên tay mẹ. Cô gái cầm chiếc khăn xô nhàu nhĩ, nhẹ nhàng lau từng vệt nước mưa còn đọng lại trên gương mặt con trai.

- Cho xin tiền vé đi - Tiếng của bác phụ lái dội lại từ phía đầu xe.

Cô vội vàng thò tay vào trong chiếc áo khoác. Cô vẫn còn một chút tiền lẻ đủ để đi chuyến xe này. Nhưng trên tay cô cầm giờ còn có một mảnh giấy nho nhỏ được gập lại cẩn thận. Thoáng chút bất ngờ, cô vội vàng mở ra. Vài tờ tiền nhàu nhĩ được xếp ngay ngắn trong đó, vẫn còn dính vết bẩn của dầu máy. Những tờ tiền khác xa so với những tờ polyme mới cóng mà Nam đã từng đưa cho cô. Cô gắng lật giở mảnh giấy để xem nét chữ nào đó mà có thể Bóng muốn nhắn gửi. Nhưng cô không tìm được gì, chỉ là một mảnh giấy trắng. Người đàn ông đấy dù tay chân có đen đúa, cáu bẩn, quần áo có hôi mùi dầu, gỉ sắt nhưng tấm lòng của anh đẹp đẽ, sạch sẽ hệt như mảnh giấy trắng đó.

Cô khóc.

13. Góc phòng, bức tranh Vịt vẽ một cô gái trẻ đang bế con được treo ngay ngắn trên tường cùng những tấm bằng khen. Vịt quyết định không gửi đi thi mà giữ lại. Bóng không phản đối. Anh không giữ bức ảnh nào của mẹ nó thì anh cũng chẳng có quyền ngăn nó giữ lại kỷ niệm về cô gái đó.

Hôm nay là ngày khai hội ở Miếu. Từng đoàn người mang theo mâm lớn, mâm bé tiến vào Miếu. Nam hồ hởi đứng bắt tay các lãnh đạo xã xuống thăm. Bóng dắt tay Vịt lững thững đi ngang qua.

- Nay bố mua cho đôi dép mới nhá.

- Thôi… Buộc lại rồi, vẫn đi được mà – Vịt vui vẻ giơ chân lên để bố ngắm đôi dép đang bị buộc chằng chịt bằng những chiếc dây nilon xanh đỏ.

Vịt cười vang. Bóng nắm lấy tay con gái. Hai bố con chậm rãi bước đi.

Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hằng

Nguồn tin: cand.com.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

GIỚI THIỆU

GIỚI THIỆU TỈNH ĐIỆN BIÊN

Tổng quan về Điện Biên Thành phố Điện Biên Phủ. ĐIỀU KIỆN TỰ NHIÊN - XÃ HỘI 1. Diện tích tỉnh Điện Biên:  Diện tích tự nhiên: 9.541,25 km2 . 2. Vị trí địa lý Điện Biên là một tỉnh biên giới miền núi thuộc vùng Tây Bắc của Tổ quốc, có tọa độ địa lý 20o54’ – 22o33’ vĩ độ...

WEBSITE LIÊN KẾT

 

THỦ TỤC HÀNH CHÍNH

Tiếp nhận phản ánh
vi phạm quy định về pccc
Công khai  kế hoạch tuần tra, kiểm soát, xử lý vi phạm
Bộ Thủ Tục Hành Chính
TIÊU CHUẨN ISO 9001:2015
ĐĂNG KÝ - QL CƯ TRÚ
GAMES
thủ tục khắc dấu
HƯỚNG DẪN XNC
bien so xe
van ban qppl
ĐỐI TƯỢNG TRUY NÃ
hom thu
chuyên mục hỏi đáp