00:55 EDT Thứ bảy, 20/04/2024

Menu

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 1395

Máy chủ tìm kiếm : 38

Khách viếng thăm : 1357


Hôm nayHôm nay : 43859

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 3068470

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 55222359

Trang nhất » TIN TỨC » TIN TRONG NGÀNH » NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT

CAND

Chạm ngõ Thiên đường

Chủ nhật - 21/03/2021 22:47


Cầm viên thuốc tránh thai khẩn cấp trên tay, Hạnh toan mấy lần định uống nhưng cô lại thôi. Trong cuộc đời cô, chưa lần nào mà cô thấy mình đấu tranh tư tưởng gay gắt như lúc này. Tâm can cô rối bời, chỉ mỗi việc đưa ra quyết định "uống hay không" mà cô dằn vặt, căng não từ chiều đến giờ.

Đã 5 giờ trôi qua, Hạnh hết nhìn vào đồng hồ rồi lại nhìn xuống viên thuốc đang cầm trong tay, thoáng nhìn xuống bụng rồi cô nhắm mắt ngửa mặt lên trời mặc cho nước mắt tuôn rơi. Hạnh biết, ngay lúc này, viên thuốc kia đi vào bụng cô đồng nghĩa với việc khát khao có một mụn con sẽ dập tắt và mọi kế hoạch bấy lâu nay của cô đều sụp đổ.

Hình ảnh người chồng mặt mũi lấm lem dầu nhớt thải cùng với bàn tay thô ráp, sần sùi hiện lên mồn một, không cần suy nghĩ gì thêm, Hạnh bóp nát viên thuốc đã ngấm mồ hôi trong tay gần 1 tiếng đồng hồ. Cô thở phào một hơi và nghĩ "quyết thế đi, đằng nào mình cũng chán chồng lắm rồi, lần này về nhất định sẽ viết đơn li hôn…".

Hạnh đứng dậy đi khỏi cái đống hàng hoá ngổn ngang của nhà xe chuẩn bị trung chuyển về quê. Thu dọn hành lý chuẩn bị bước lên xe, Hạnh chọn cho mình vị trí gần tài xế vì nàng say xe.

Ổn định hành khách, bác tài cho xe chuyển bánh, cô lấy máy nhắn tin cho Hoàn: "Em đã lên xe rồi anh ạ! Anh vui nhé! Hôn anh!". "Em về bình an, nhớ em nhiều. Hôn em!". "Cảm ơn anh về tất cả! Yêu anh nhiều, em sẽ rất nhớ anh". "Em thật tuyệt, cảm ơn em đã cho anh những giây phút ngọt ngào".

Cứ thế, những tin nhắn mùi mẫn, mặn nồng của hai người kéo dài đến lúc Hạnh miên man nghĩ về buổi chiều hôm nay, giọng nói người ấy vẫn còn đây, mùi da thịt vẫn còn vương trên mắt môi của nàng, cùng những hơi thở gấp gáp và đôi bàn tay ma mị của Hoàn vẫn còn in dấu khắp cơ thể nàng.

Hạnh nhắm mắt và thưởng thức lại những nụ hôn sâu, vội vàng của Hoàn khiến cô lần nữa như muốn vỡ tung lồng ngực. Hạnh chẳng cần biết đúng sai, nàng cứ để cho trái tim mình dẫn dụ cảm xúc. Sự khát khao bản năng đàn bà trong con người nàng tưởng như nham thạch của núi lửa bung trào khi chạm vào cơ thể của người đàn ông xa lạ lần đầu gặp gỡ.

"Em đã đến nơi, anh đón em nhé!". - Đó là tin nhắn đầu tiên khi nàng vừa đặt chân đến thành phố xa lạ. "Em thuê khách sạn nào gần chỗ X rồi anh đến sau, anh đang tiếp khách em ạ!". "Dạ".- Nàng đáp lại nhẹ nhàng và hình dung ra cảnh gặp gỡ.

14h, nàng đến thuê một khách sạn trên đường Y. Nhận phòng, nửa người dưới đất, chân vẫn còn mang giày, nàng ngả lưng và dang hai tay ra với tư thế thoải mái nhất. Với chiếc điều khiển trên bàn, nàng bật điều hoà bớt nóng, bật ti vi vào kênh nghe nhạc nàng mở một bản nhạc không lời, dịu nhẹ, êm ái.

Thành phố này ồn ào, náo nhiệt hơn dưới quê, khí hậu cũng oi nồng hơn rất nhiều. Đỡ mệt, nàng dậy đi tắm rửa cho mát mẻ và sạch mùi bụi đường, xe cộ sau một đoạn đường dài trên xe.

Minh họa: Lê Tiến Vượng

Bật chiếc vòi hoa sen, nàng cho phả mạnh vào mặt, vào bầu ngực căng tròn. Vòi nước lạnh khiến nàng nổi da gà khắp cơ thể. Điều chỉnh lại cho nước ấm, nàng ngửa mặt lên tận hưởng giây phút khoan khoái nhất, mắt mơ màng và nghĩ đến những điều sắp diễn ra... Chuông điện thoại reo, nàng đoán là Hoàn đã đến, không kịp lau người, nàng quấn vội chiếc khăn tắm và lao ra cầm chiếc điện thoại thì đúng là Hoàn gọi thật. Nàng tiến về phía trước và núp sau cánh cửa.

Tách! Cửa phòng mở ra, Hoàn bước vào, nàng hú họa làm anh giật mình. Quay người lại, anh ôm chầm lấy nàng, nhanh như một con sóc anh nhấc bổng nàng lên:

- Em đến lâu chưa?

- Dạ, em vừa đến!- Nói rồi nàng nhìn sâu vào mắt chàng. Đặt nàng xuống tấm ga trắng muốt, chàng kéo tấm khăn từ trên người nàng ra và chiêm ngưỡng... vồ vập. Theo phản xạ nàng co người lại, e thẹn. Với đôi bàn tay thuần thục, bộ veston trên người chàng trút ra khỏi cơ thể lúc nào không hay, họ quấn vào nhau như thể kiếp trước đã là của nhau.

Không gian như chìm xuống, bản nhạc không lời cùng với những tiếng hỗn tạp của xe cộ ngoài kia dường như không còn ý nghĩa, họ lắng nghe tiếng cơ thể của nhau, lúc khoan lúc nhặt, lúc dồn dập lúc nhẹ nhàng cùng những cơn mưa hôn dài bất tận, đê mê. Họ lẫn vào nhau, dường như thế giới này chỉ còn tồn tại hai thể xác, hai linh hồn.

- Bà con xuống xe ăn khuya và vệ sinh nha!- Tiếng bác tài gọi làm nàng giật mình.

- Đến trạm dừng rồi ư?- Nàng nhìn đồng hồ bây giờ là 0 giờ. Vội vàng vào mở tin nhắn của Hoàn, thấy anh nhắn lúc 10 giờ đêm:

"Em bình an nhé! Hôn em".

Biết giờ này anh đang nằm bên vợ nên Hạnh không nhắn lại, nhẹ nhàng thả tim ngay tin nhắn của Hoàn, cô mỉm cười hạnh phúc. Chờ cho mọi người xuống xe hết, cô không cảm thấy đói nhưng cũng theo xuống cho tỉnh táo, hít thở tí không khí trong lành ở nơi xứ lạ rồi lại lên xe nằm nhớ về buổi gặp gỡ hôm nay.

Thoáng nghĩ đến viên thuốc bóp nát hồi tối rồi nhanh chóng Hạnh điều khiển ý thức mình sang một suy nghĩ khác. Nàng nghĩ về cái dấu ấn trong đời mà nàng chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra chóng vánh đến thế! Và nàng biết cuộc đời sắp tới của nàng sẽ sang một bước ngoặt.

*

Hôm nay Hạnh đi chợ mua toàn những món ngon mà chồng cô vẫn thích để nấu một bữa thịnh soạn.

- Nay vợ khao vụ gì à?- Kiên vốn tính xuề xoà vui vẻ nên anh vẫn hay chọc vợ mình mỗi khi cô chuẩn bị tươm tất, chu đáo một vấn đề gì đó, kể cả bữa cơm gia đình! Anh là người chu toàn mọi việc, từ bạn bè đến hàng xóm láng giềng, kể cả đồng nghiệp và các sếp ở cơ quan vợ, ai cũng khen anh sống biết điều, phải đạo, vui tính, hiền lành. Chỉ có vợ anh là chê anh tính tình cục mịch, thô lỗ, hời hợt không lãng mạn như người ta.

Hạnh là người lãng mạn nhưng rất bộc trực, thành ra nhiều lúc chuyện vợ chồng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt tần suất ngày càng tăng. Ban đầu là những chuyện nhỏ nhặt, dần dần mâu thuẫn ngày càng gay gắt khi Hạnh ra ngoài đi làm tiếp xúc với nhiều người trong đó có những người đàn ông đã có gia đình nhưng vẫn tỏ ra mến mộ và tán tỉnh nàng, dần dà nàng bắt chuyện và hay nhắn tin với Hoàn.

Hoàn hơn cô chục tuổi, là người đàn ông chững chạc, lịch lãm thành đạt. Anh rất vui tính, hòa đồng. Hạnh bị hớp hồn bởi vẻ hào hoa, bóng bẩy và cách ăn nói dí dỏm, hài hước của anh mà chồng cô không có.

Ban đầu là hỏi han, tâm sự những chuyện về cuộc sống, bản thân và gia đình, rồi như bắt được tâm tư tình cảm của nhau, họ đem lòng mến mộ và có tình cảm với nhau lúc nào không hay! Lâu dần, Hạnh càng cảm thấy cuộc sống vợ chồng tẻ nhạt, chồng cô không có khả năng sinh con nên Hạnh càng ngày càng cảm mến người đàn ông lịch lãm ga lăng kia.

Tắm rửa xong, thấy vợ đang loay hoay trong bếp với món gà chiên mắm, Kiên vòng tay ôm ngang bụng vợ, thì thầm:

- Vợ nay có gì khác lắm, sáng giờ cứ im im không cười không nói, đi ra chồng làm nốt cho.- Hạnh gỡ tay chồng rồi hất ra:

- Gớm, tay dầu nhớt không, tránh ra cho tui làm!

- Tắm rồi, thơm rồi!- Vẫn cái giọng hóm hỉnh, xuề xoà của Kiên, anh chưa bao giờ tự ái khi vợ chê mình dơ bẩn vì mấy chục năm nay anh đã quen tai với điều ấy. Hẳn là Kiên yêu vợ mình vô điều kiện. Đã có lần anh bảo xin con nuôi nhưng Hạnh không chịu, còn chuyện đi thụ tinh nhân tạo đâu phải một sớm một chiều.

Anh biết phận mình không tròn trách nhiệm của người làm chồng nhưng tình yêu của anh đối với vợ lúc nào cũng vô bờ bến. Chẳng thế mà bố vợ rất thương anh, lúc nào cũng bảo với anh là con gái bố may mắn mới vớ được anh đó sao? Cơm xong, Kiên phụ vợ rửa chén bát, còn Hạnh pha ấm trà rồi gọi chồng lên nhà trên.

- Anh rửa chén xong lên nhà, em có chuyện muốn nói!

- Em muốn nói chuyện gì à?

- Mình sống với nhau gần 10 năm rồi, anh thấy cuộc sống này có ý nghĩa gì không?

- Sao hôm nay em lại hỏi vậy?

- Anh nói đi! Hạnh cương quyết thêm lần nữa!

- Anh xin lỗi em, bao năm qua anh đã không làm tròn bổn phận của một người chồng!- Giọng anh nhỏ dần, rì rầm càng hiện lên sự khắc khổ.

- Anh còn gì nói nữa không?

- Bây giờ em muốn gì?- Kiên vừa dứt lời, Hạnh quả quyết như thể cô không nói nhanh anh sẽ rút lại lời nói vừa rồi:

- Mình chia tay đi! Đơn em viết rồi, anh chỉ kí vào. Anh có cần đọc lại không? Nhà này anh lấy thì đưa em 500 triệu và ngược lại.

Hạnh làm 1 tràng không để anh kịp trả lời. Kiên nghe câu được câu mất, tai anh ù và mắt anh nhoè đi, anh lặp bặp hỏi lại:

- Em nghĩ kĩ chưa? Em cho anh biết lí do được không?

Vẻ mặt lạnh lùng, Hạnh đáp:

- Cần phải lí do nữa sao? Em nghĩ kĩ rồi, anh thấy có bao giờ em nói hai lần không? Ngày mai chúng mình sẽ ra toà, họ sẽ làm thủ tục nhanh thôi, nên đêm nay anh quyết định đi!

- Thôi, đã đến nước này thì anh cũng chẳng níu kéo làm gì! Đến người còn không giữ được nữa là của. Em lấy hết đi, có gì em lấy hết đi, anh sẽ ra đi!- Vừa nói vừa kéo tờ đơn về phía mình, không chần chừ anh kí cái rẹc, xong!

- Anh buông tha cho em đấy! Trả cho em quyền tự do, xin lỗi em vì anh không xứng đáng!- Sau câu nói ấy, Kiên đứng dậy xách xe máy lao ra ngoài đường.

Đêm mùa đông lạnh lẽo, mưa phùn, Kiên ngửa mặt lên trời cho màn mưa dội thẳng vào mặt, anh vốn rất cứng rắn, mà sao bây giờ anh muốn ngã quỵ, nước mắt anh hoà với nước mưa, mặn chát...

Đến một quán cóc quen thuộc, anh kêu 1 chai voska với vài quả trứng vịt lộn. Thực tình kêu trứng ra cho có lệ chứ anh còn tâm trạng nào mà nhấm với nháp. Tim đau nhói, bấn loạn hơn bao giờ hết.

Gần 50 tuổi đầu, giờ sự nghiệp anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng: vợ, con, nhà cửa, nghề nghiệp... Anh nhắm mắt tu nốt chai rượu mà không cần phải rót ra ly nữa. Nhìn thấy ông già bán vé số giờ này còn đang thất thểu bước thấp bước cao, không hiểu sao anh lại nghĩ đến mình khi về già tật nguyền, đói rách. Anh gọi ông lão và mua cho ông 10 tờ vé số.

- Chú Kiên sao nay đi uống một mình vậy?- Bà chủ quán lên tiếng hỏi. Kiên không nói không rằng, đứng dậy trả tiền rồi ra về. Vừa ra khỏi quán khoảng 1 km, chiếc xe khách chạy tốc độ nhanh, lao vun vút dường như không nhìn thấy người đàn ông đi xe máy không đèn, đã quẹt vào khiến anh ngã nhào ra đường, lộn mấy vòng, chiếc xe khách không phát hiện ra việc va chạm và tiếp tục chạy.

Một nhóm thanh niên đi chơi khuya về gặp và đưa Kiên vào bệnh viện cấp cứu. Kiên bị hôn mê bất tỉnh phải chuyển tuyến trên, bị chấn thương sọ não, giấy tờ tuỳ thân không mang, phải đến 3 ngày sau anh mới tỉnh và nhận thức được việc mình bị tai nạn. Anh liên lạc với gia đình và cương quyết không cho vợ mình biết.

Tối hôm đó, Hạnh không thấy chồng về, cô liên lạc với một số người bạn nhưng không tin tức, điện về cho gia đình bên nội thì cũng chẳng ai hay. 0 giờ, cô thắp nén nhang lên bàn thờ tổ tiên và khấn điều gì không rõ, chỉ biết lòng cô cũng như lửa đốt.

Trong bệnh viện, em gái Kiên lên chăm anh trai mà không biết việc gì đang xảy ra với anh mình, nhưng hứa và nghe những lời giống như trăng trối của anh cô cũng không gọi cho chị dâu. Chờ anh bình phục hẳn rồi xem sự tình cụ thể thế nào.

Ba ngày nay, em gái Kiên có việc đột xuất không vào chăm anh, mọi công việc cô phải muối mặt nhờ chị bên cạnh giường đang chăm sóc cho con trai. Lúc đầu, cô thấy ái ngại nhưng được chị kia cũng mồm miệng nhanh nhảu và nhiệt tình nên cô cũng yên tâm phần nào.

Hơn nữa ngày đầu vào nhập viện, chính chị ấy là người lăng xăng giúp mua cái quần, chiếc áo cho anh. Những ngày ở viện, anh được biết về hoàn cảnh của chị, chồng chị cũng mới mất cách đây 4 năm, để lại cho chị 1 nách hai con khiến anh càng thương cảm!

- Trưa nay anh thích ăn gì, em mua? - Giọng người đàn bà hiền từ cho anh cảm giác ấm lòng đến lạ! Kiên khẽ mỉm cười và nói nhỏ:

- Mẹ con em ăn gì thì mua cho anh món đó, anh cảm ơn nhé!

- Dạ, vậy anh chịu khó ăn theo mẹ con em nhé, nhưng thích ăn gì cứ nói, đừng ngại. Tiền em gái anh gửi đây rồi.

*

Hôm nay vừa tròn 28 ngày anh nằm viện, chiều nay được xuất viện về nhà, anh không biết sẽ phải như thế nào đối với vợ mình. Bước vào căn nhà Kiên từng gắn bó, chưa bao giờ anh thấy nó xa lạ thế này, nhẹ nhàng đi vào gian buồng, Kiên nghe vợ mình đang cười nói vui vẻ với một người trong điện thoại.

- Mai gặp nhau anh nhé!- Kiên không còn cảm giác tim run lên bần bật như trước nữa, anh cười buồn, một nụ cười chua chát.

- Hừ, đúng là trò đời.

Hạnh thấy chồng về sau gần một tháng mất tích, cô sững sờ, bối rối!

- Anh đi đâu cả tháng nay mà không thèm nói em một tiếng? Sao người ngợm như ma thế này?

- Chẳng phải cô vẫn mong cho tôi khuất mắt càng sớm càng tốt hay sao? Tôi vốn là con ma trong cái nhà này xưa nay mà.- Cảm thấy lời mình không được đúng lắm, lấy lại bình tĩnh, anh cười khẩy:

- Thôi, anh đùa đấy, ngày mai mình ra tòa chứ?

- Em tưởng anh bỏ đi, em đã nộp đơn ra toà xử vắng mặt anh rồi!

Kiên chua chát:

- Em cần phải bỏ chồng gấp đến thế sao?- Hạnh quay vào, tránh câu hỏi của Kiên và đi thẳng xuống bếp, cô né cả ánh nhìn của Kiên. Nhanh tay, cô dọn dẹp rổ xoài lẫn cóc còn vương vãi trên bàn ăn mấy ngày nay cô chưa kịp dọn. Cái bếp, cái chạn từ ngày Kiên vắng nhà cũng như lạnh lẽo mốc meo, thiếu đi sự ấm cúng. Thấy chủ về, con chó Mickey từ sau chuồng gà chạy xô đến mừng quýnh quáng, nó hết chồm phía trước rồi quấn phía sau kêu ư ử. Kiên cúi xuống để gần với con Mickey hơn âu yếm vỗ về:

- Nhớ bố không con?- Con chó dụi đầu vào tay chủ sau thời gian xa vắng như thể muốn tìm kiếm sự vỗ về, chở che. Như thường lệ, anh ra chuồng gà vứt cho đàn gà con nắm thóc, rồi lót mấy cái ổ rơm cho con gà mái đẻ.

Từ ngày anh nằm viện, cái máng nước cho gà cũng khô cong đóng mảng bùn lẫn phân gà, trấu rác các kiểu, Kiên nhìn con gà mẹ cục tác dẫn đàn gà con đến đám thóc anh vừa vứt rồi miên man nghĩ về người đàn bà chăm sóc mình trong bệnh viện. Nghĩ về những đứa con của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả. Vừa vứt cái mủng đựng thóc xuống, quay ra ngoài sân nhổ mấy cây cỏ mọc len vào bậc thềm, có người phụ nữ dừng xe ngay cổng gọi với vào:

- Cho em hỏi có phải nhà anh Kiên không ạ?

- Ủa Thu, sao biết nhà tôi mà đến?

- Dạ, em chào anh, em hỏi bác sĩ lục lại hồ sơ bệnh án của anh ạ!

- À, ra vậy!

- Em quên mất, hôm anh vào viện, khi bác sĩ thay đồ, em có giặt cho anh bộ đồ!

Hạnh trong nhà, tuy không ra ngoài nhưng cô nghe được câu chuyện giữa hai người. Bây giờ Hạnh mới biết chồng mình bị tai nạn và nằm viện cả tháng nay, thoáng chút áy náy trong lòng nhưng hình bóng Hoàn không sao xoá nổi tâm trí cô. Hạnh không muốn mời khách vào nhà, cả Kiên cũng thế. Anh không muốn Thu phải đối mặt với vợ mình. "Vợ mình!".

Xách bịch đồ Thu vừa đưa, anh quay vào nhà gấp những bộ đồ còn lại của mình vào va li, anh không quên nâng niu túi đồ hồi nãy và nhẹ nhàng mở ra xem, nước mắt anh chực trào, nghèn nghẹn khi nhìn thấy chiếc quần rách toạc gối và một ống tay áo sờn rách. Thấy cộm trong túi quần, anh móc ra một cuốn sổ nhỏ ghi nợ của khách và 10 tờ vé số anh mua ở quán nhậu tối hôm định mệnh ấy. Linh tính mách bảo anh mở điện thoại ra dò Xổ số Bình Định ngày 17 tháng 12 năm …

Cầm tập vé số trong tay, Kiên run lẩy bẩy, anh không còn tin vào mắt mình, anh dụi mắt một lần nữa và dò lại. Đúng là trúng cả 10 tờ đặc biệt!

Vậy là còn 2 ngày nữa để đi nhận giải thưởng, anh xếp vội mớ quần áo lộn xộn vào va ly rồi chạy xe thẳng ra tiệm sửa xe anh đang thuê ngoài mặt đường, sau đó ra bệnh viện và muốn Thu cùng đi nhận giải với mình. Không quên quay lại nhắn vợ:

- Em ở lại giữ gìn sức khoẻ. Bình an!

Hạnh không nói gì, cô cảm thấy ngộp thở, cảm thấy mình tội lỗi mà không biết phải nói với Kiên điều gì! Mọi lời nói của cô lúc này đều thừa thãi và vô nghĩa. Kiên đi rồi, con chó Mickey cũng bám theo chủ, còn mình Hạnh, cô quay vào và nằm vật ra giường, mắt đăm đăm lên trần nhà, mặc cho nước mắt tuôn rơi, chưa bao giờ Hạnh cảm thấy mình cô đơn và căn nhà lại lạnh lẽo, trống trải đến nhường này.

Bao nhiêu năm qua, tình nghĩa vợ chồng nói dứt là dứt một cách chóng vánh đến thế hay sao? Tự nhiên cái sự ra đi dứt khoát của Kiên vô hình chung chạm vào lòng kiêu hãnh của cô, cô không nghĩ Kiên lại đành đoạn đến thế, cô lại cảm thấy mình là kẻ đáng thương chứ không phải Kiên. Thấy mình vô lí, vì chính cô là người chối bỏ hạnh phúc gia đình này cơ mà, sao giờ lòng cô trăm nỗi tơ vò?

Dù không còn tình cảm với Kiên nhưng cô nghĩ, Kiên sẽ lại van xin, năn nỉ mình như những lần cô dọa ly hôn. Nhưng không, lần này cũng là cô chủ động mà sao lòng cô đau đến thế! Lòng dạ đàn bà thật kinh khủng. Yêu thì yêu đến tận, đã tuyệt thì tuyệt đến cùng, nhất là khi phải lòng một người đàn ông khác, chỉ có mà dứt áo ra đi!

Nằm nhiều, khóc nhiều Hạnh thấy đầu đau như búa bổ. Bật dậy, cô muốn ra ngoài, chợt thèm ăn món gì đó chua chua, thấy hơi choáng và hoa mắt, nước miếng cứ trào ra và cô lại lục mấy quả cóc ra chấm muối. Nhìn lên tờ lịch, nay đã hơn 1 tháng cô gặp Hoàn, cô thoáng giật mình và thấy vòng kinh của mình thất thường.

Phóng vội chiếc xe máy ra đầu đường mua 2 chiếc que thử, vội vàng vào nhà vệ sinh. Hạnh lẩm bẩm rồi run tay khi thấy xuất hiện hai vạch màu hồng. Cô cẩn trọng bóc thêm cái que thử thứ hai, lần này kết quả y chang lần đầu. Cô toát mồ hôi hột thật sự, cô đứng dậy không vững, vội vàng lấy điện thoại định gọi cho Hoàn nhưng cô chựng lại giây lát, nói gì với anh ấy bây giờ? Người ta cũng có gia đình.

*

Cả ngày nay Hạnh không đi làm, xin nghỉ ốm ở nhà và chỉ nghĩ đến việc có nên thông báo về cái thai cho Hoàn hay không?

Không chịu đựng được một mình, đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung, cô quyết định gọi điện thông báo cho Hoàn. Hạnh bấm số thì đầu bên kia không nghe máy, cô gọi đến lần thứ 3 thì Hoàn đáp lại bằng một tin nhắn cộc lốc: "Anh đang tiếp đoàn, đừng gọi!". Cô cảm thấy tổn thương ghê gớm, chưa bao giờ anh trả lời cụt lủn với cô như vậy!

Chụp ảnh chiếc que thử thai 2 vach, cô gửi qua tin nhắn zalo cho anh kèm tin nhắn: "Không biết anh buồn hay vui? Em rất hạnh phúc anh ạ! Cảm ơn anh! Con chúng ta được 5 tuần tuổi!". Tin nhắn đến, Hoàn liền gọi điện ngay lập tức: "Cô bị điên à! Sao lại để hậu quả như thế này?". Hạnh nghe choáng váng và ù cả hai tai. Ba phút sau Hoàn gọi lại, giọng nhẹ nhàng, trấn tĩnh: "Bây giờ em tính sao?". "Em sẽ nuôi con! Lỗi là tại em!".

Nghe vậy Hoàn càng điên lên, anh gầm lên trong điện thoại: "Cô bị điên à? Tôi còn gia đình, vợ con, tình cảm chúng ta chỉ là nhất thời, đi qua đời nhau một khoảnh khắc say nắng nào đó thôi! Cái quan trọng vẫn là gia đình, cô hiểu không?". "Nhưng em li dị xong rồi". - Giọng Hạnh nức nở. "Cô nói đi! Bao nhiêu tiền để giải quyết?". "Anh...!". - Hạnh vẫn nghẹn ngào.

"Cô nghe đây! Nghe cho rõ đây! Đàn ông cái quan trọng nhất đối với họ là sự nghiệp, hai là gia đình, họ phấn đấu sự nghiệp cũng vì gia đình, tình cảm có chăng bên ngoài chỉ là "qua đường", là phù phiếm, cô hiểu không?". Hoàn gầm lên giận dữ như kiểu chính Hạnh là người đưa anh vào tròng! Anh như con cáo mà bị chính con mồi của mình giăng bẫy gây tổn thương. Nước mắt Hạnh nhoè đi và cô ngộ ra nhiều điều.

Hạnh vẫn quyết định giữ cái thai và bắt đầu cuộc sống mới mà cô chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

Truyện ngắn của Trần Nguyệt Ánh

Nguồn tin: cand.com.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

GIỚI THIỆU

GIỚI THIỆU TỈNH ĐIỆN BIÊN

Tổng quan về Điện Biên Thành phố Điện Biên Phủ. ĐIỀU KIỆN TỰ NHIÊN - XÃ HỘI 1. Diện tích tỉnh Điện Biên:  Diện tích tự nhiên: 9.541,25 km2 . 2. Vị trí địa lý Điện Biên là một tỉnh biên giới miền núi thuộc vùng Tây Bắc của Tổ quốc, có tọa độ địa lý 20o54’ – 22o33’ vĩ độ...

WEBSITE LIÊN KẾT

 

THỦ TỤC HÀNH CHÍNH

Tiếp nhận phản ánh
vi phạm quy định về pccc
Công khai  kế hoạch tuần tra, kiểm soát, xử lý vi phạm
Bộ Thủ Tục Hành Chính
TIÊU CHUẨN ISO 9001:2015
ĐĂNG KÝ - QL CƯ TRÚ
GAMES
thủ tục khắc dấu
HƯỚNG DẪN XNC
bien so xe
van ban qppl
ĐỐI TƯỢNG TRUY NÃ
hom thu
chuyên mục hỏi đáp