05:06 ICT Thứ sáu, 29/03/2024

Menu

THỐNG KÊ TRUY CẬP

Đang truy cậpĐang truy cập : 3035

Máy chủ tìm kiếm : 257

Khách viếng thăm : 2778


Hôm nayHôm nay : 51032

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 4543512

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 51489010

Trang nhất » TIN TỨC » TIN TRONG NGÀNH » NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT

CAND

Cõi mê

Thứ hai - 27/04/2020 08:58

Mẹ ạ.

Con đã thoảng ngửi thấy một mùi lạnh lẽo ứa ra từ cơn gió chiều héo hắt. Cái lạnh lẽo dẫn con đi theo chiếc xe cấp cứu già nua rú lên những hồi còi thảm thiết, rẽ vào khoảng sân bệnh viện bụi bốc mịt mù rồi dừng chân bên ngoài phòng bệnh gạch men trắng toát.

Giường bên này có một đứa bé gái đang thở ô xy. Người mẹ cùng quẫn không đành lòng bỏ lại con bơ vơ trên cõi đời này, đã ôm đứa bé lên mười tuổi lao xuống dòng nước đục ngầu tự vẫn. Khi tuyệt vọng người ta vẫn nghĩ rằng chết sẽ đỡ đau khổ hơn, bởi người chết chưa bao giờ trở lại để nói với người sống rằng ở cõi bên kia họ khổ đau hay hạnh phúc.

Giường bên kia là một đứa bé trai hơn một tuổi bị chấn thương sọ não, hôn mê sâu, hai mắt khép chặt tưởng như đang chìm trong giấc ngủ. Người mẹ còn rất trẻ nhưng gương mặt lúc nào cũng rúm ró vì sợ hãi. Chị bế con chạy tới bệnh viện lúc tờ mờ sáng nay, từ đó đến giờ không có bóng người thân nào khác đến.

Bệnh nhi thứ ba là một bé trai bốn tuổi nằm thiêm thiếp. Người cha mặt mũi hốc hác, võ vàng ngồi bên cạnh, lóng ngóng chăm con thay cho vợ bị động thai phải nằm bất động ở nhà. Hình như đứa bé nhập viện vì sặc cháo trong nhà trẻ. Buổi sáng đi học, thằng bé vẫn khỏe mạnh lanh lợi, thế rồi nửa buổi người ta điện anh về nhận con tím tái như cái xác không hồn.

Bác sĩ Bình kiệt sức sau ca phẫu thuật, từ phòng Giám đốc Bệnh viện trở về, đôi mắt ông chỉ còn lại một cái nhìn trống rỗng. Ba bệnh nhi liên tục được đưa vào trong một kíp trực dường như đã vắt đi chút sức lực cuối cùng sót lại trong ông. Ông nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đá nơi hành lang bệnh viện hun hút gió, lắng nghe nhịp đập mệt mỏi của trái tim cô độc. Chút ánh sáng nhợt nhạt cuối ngày lóe lên rồi tắt ngúm, bóng tối đặc sánh từ từ trùm xuống, nhấn chìm lấy ông trong một sự lặng im vắng rợn người.

Trời bỗng đổ mưa, mưa trút xuống tầm tã, chớp lóe ngang dọc trên bầu trời giận dữ, những cành cây run rẩy dưới ánh đèn nhòe nhoẹt. Tiếng thì thầm nức nở của mưa lẫn trong tiếng xạc xào buồn bã của lá làm lòng con tê tái. Bác sĩ Bình đi xuống nhà ăn, lặng lẽ mua cơm lên cho ba người nhà bệnh nhi ăn bữa tối. Họ bối rối cúi mặt xuống để giấu đi nỗi tủi hổ của nghèo khổ và đơn độc. Đừng nói gì cả. Trong một đêm dài dằng dặc như thế này, mỗi người đều phải tìm cách chống chọi với nỗi đau vô hình đang làm lương tâm họ nặng trĩu.

Con thấy lòng bồn chồn quá. Ngày mai cơ quan chức năng sẽ đến. Báo chí cũng đến. Sau đó những người giàu lòng từ thiện biết câu chuyện này nhất định sẽ tìm đến. Nhưng con âm thầm nghĩ, có lẽ những đứa trẻ ấy không gắng được đến ngày mai đâu.

Cũng giống như con, những đứa trẻ ấy đau lắm rồi, mẹ ạ.

*

Trời đất âm âm. Những đám mây phía Tây rực lên như lửa cháy. Con đò sơn đen bồng bềnh chạm mũi vào bờ cát. Người lái đò mặc quần áo màu đen, đầu choàng khăn đen, mái chèo nặng trĩu đập xuống mặt sông kéo theo những giọt nước đục ngầu nhỏ ròng ròng như máu.

Trên bến có một đứa trẻ chừng lên mười, mặc chiếc váy trắng có những bông hoa đỏ li ti, cài chiếc nơ cũng màu đỏ. Mặt đứa trẻ trắng bệch, môi trắng bệch, cả đôi mắt mở to cũng toàn lòng trắng. Gió từ sông thổi lên lạnh buốt.

Người lái đò bước xuống, mang theo bát cháo đục lờ không có mùi vị đặt vào tay đứa trẻ.

Đứa trẻ vội vã đón lấy bát cháo. Em đang đói và lạnh. Từ khi bố mất vì đá lở, mẹ đổ bệnh, nhà lúc nào cũng đói. Ngôi làng nơi em ở mọi người đều lam lũ như nhau, những cánh đồng bị vùi lấp vì bùn thải, nước sạch đã chảy đi một nơi nào đó rất xa để lại đàn gia súc héo mòn trong cơn khát. Trưa nay mẹ gượng dậy khỏi giường, chải tóc cài nơ rồi thay cho em chiếc váy đẹp nhất, tập tễnh lấy cái xe đạp cũ đèo em đi. Em phấp phỏng tưởng được đi ăn nhưng mẹ lại rẽ xuống bờ sông bịt bùng lau lách. Mẹ nắm chặt tay em, nức nở: "Con ơi tha tội cho mẹ, mẹ không nỡ để con lại một mình". Mẹ cùng em nhảy xuống từ bờ lở của con sông ngầu đục, nước cuốn em đi trong một nỗi hoảng sợ câm lặng tột cùng. Em mơ màng nghe thấy tiếng người lao xao, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng máy chạy rè rè .

Rồi đột ngột một tiếng cú rúc lên, ánh mắt xanh biếc ma quái phát ra từ đó dẫn em đi vào một vùng mênh mông sương trắng. Xung quanh không một tiếng động, không một bóng người. Những bước chân chập chờn hư ảo dừng lại nơi bến sông hoang lạnh.

Đứa trẻ thèm thuồng húp hết bát cháo. Cái đói giày vò làm em quên lời mẹ dặn, không được ăn cái gì của người lạ.

- Đây là đâu ạ?

- Đây là sông Mê - Người áo đen đáp - Ăn bát cháo lú này rồi qua khỏi sông Mê là quên hết mọi khổ đau tiền kiếp.

Minh họa: Doãn Hoàng Kiên

Đứa trẻ giật mình thảng thốt. Ý nghĩ cuối cùng trước khi đầu óc rơi vào cõi tối tăm giúp em sực nhớ ra vậy là mình đã chết. Người lái đò dắt đứa trẻ đi. Em bắt đầu cất lên tiếng khóc ai oán. Tiếng khóc biến thành mũi dùi nung đỏ sắc nhọn xoáy sâu vào tim, vào mắt, vào óc con đau đớn.

Con đò sơn đen quay mũi. Nước sông cuồn cuộn. Bầu trời bừng bừng ráng đỏ.

*

Điện tâm đồ chỉ một đường thẳng vào lúc mười một giờ mười lăm phút. Trái tim đứa bé gái mười tuổi đột ngột ngừng đập.

Bác sĩ Bình cùng kíp trực cố hết sức giành lại bệnh nhân từ tay thần chết. Họ ép tim ngoài lồng ngực, họ tiêm thuốc trợ tim, họ tuyệt vọng sốc điện. Tất cả đều vô ích. Trên cành cây đu đưa ngoài cửa sổ bệnh viện, con rít lên một tiếng dài lạnh lẽo.

Bệnh nhi thứ nhất đã chết.

Trong cuộc chiến này bao giờ con cũng thắng.

Người phụ nữ mặc áo xanh khuỵu xuống bất tỉnh khi chiếc xe đẩy nặng nề chở con gái chị vào nhà xác. Nhà sống ngay dưới chân mỏ đá, bị bệnh ung thư phổi, cơ thể chị ấy đã rệu rã lay lắt như ngọn đèn trước gió. Con chợt nghĩ giá như ngày hôm qua người ta đừng cứu mẹ con chị ấy từ dưới sông lên có lẽ còn đỡ đau xót hơn.

Hai người còn lại trong phòng cấp cứu run rẩy nhìn hai bệnh nhi nằm trên giường. Người phụ nữ mặc áo hoa bắt đầu lẩm nhẩm nói gì đó, hình như chị thì thầm cầu khấn thần chết đừng mang con đi. Tiếng thì thầm mỗi lúc một to dần, to dần, cuối cùng bật ra thành tiếng khóc nức nở.

Một y tá bước lại gần chị ấy, xin chị hãy giữ bình tĩnh.

Người đàn ông có gương mặt võ vàng níu lấy tay bác sĩ: "Con trai tôi sẽ sống chứ ?".

Bác sĩ Bình khẽ nắm lấy tay người cha bệnh nhi: "Chúng tôi đang cố gắng hết sức".

Khi bác sĩ Bình nói câu đó, con biết rằng ông ấy nói thật. Bởi vì ông ấy chưa nghỉ một phút nào từ khi tiếp nhận các bệnh nhi vào hôm nay. Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa đập đều đều vào ô cửa kính như một khúc nhạc rã rời buồn bã. Đây là một bệnh viện tuyến huyện nằm lọt thỏm trong thị trấn bao quanh bốn bề bởi núi. Nếu bác sĩ lắc đầu, người nhà sẽ đưa bệnh nhân về chuẩn bị khâm liệm chứ không dám thuê xe chạy lên tuyến trên. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng mảnh, nơi những người nghèo chấp nhận cuộc sống tăm tối như một sự tất yếu của số phận.

Con đau lắm. Mẹ ạ.

*

Những con nhện bò lổm ngổm trong giấc mơ suốt thời thơ ấu của con.

Đó là ả nhện cái có cái bụng phưỡn lên vì bọc trứng màu trắng đục, tám chân nghều ngào dạng ra hết cỡ. Là gã nhện đực mình đầy lông lá quệt lên tường những dấu chân rờn rợn. Lũ nhện con túa ra từ các lỗ hang hốc kéo theo các vết dính nhơm nhớp. Tất cả chúng rùng rùng lao tới bu kín đặc chiếc chiếu rách nát.

Con khóc òa lên làm mẹ tỉnh khỏi giấc ngủ nặng nề. Mẹ định bật khỏi giường, trườn xuống chiếc chiếu trải ở góc phòng trên đó con đang gào khóc giãy giụa đòi mẹ. Nhưng mẹ sững lại một chút vì nhận ra thân thể mình trần trụi. Gã đàn ông gân guốc nằm bên cạnh gạt mẹ xuống, tiếp tục lướt ngón tay xoay tròn trên hai bầu ngực mẹ.

Gã đang mê man vì sung sướng.

Con tiếp tục gào lên: "Mẹ. Mẹ. Nhện cắn con".

- Mẹ kiếp - Gã đàn ông nhảy xuống giường. Mẹ không kịp phản ứng. Một tiếng bốp rồi một tiếng hự vang lên. Tiếng khóc con im bặt. Gã đàn ông nhảy phắt trở lại giường. Gã hùng hổ đè mẹ xuống, trút tất cả nỗi căm giận của lạc thú bị đứt quãng. Mẹ không chịu nổi hét lên, tiếng rít chói tai, xen lẫn tiếng van vỉ liên hồi không dứt.

Buồng bên cạnh, cách bởi một vách ngăn mỏng dính của khu nhà thuê ọp ẹp, bà đồng nát năm mươi tuổi trở mình vì không ngủ được. Bà vo một miếng trầu vào mồm nhai ngâu ngấu. Vôi nóng làm bà rộp lưỡi. Bà vừa nhổ toàn toạt xuống đất, vừa rủa thầm: "Con đĩ".

Đợi gã đàn ông say ngủ, mẹ khẽ chuồi khỏi giường, mò mẫm lại chỗ con. Nhận ra mùi mồ hôi quen thuộc của mẹ, con cố mở đôi môi bầm máu sưng vù, kêu lên khe khẽ: "Mẹ".

- Đau lắm không con. Khổ thân con tôi.

Con nép vào lòng mẹ, tiếp tục giấc ngủ khó nhọc. Đây không phải lần đầu tiên con bị bố dượng đánh. Những khi mẹ vắng nhà, dượng khoái nhất trò lấy năm chiếc kẹp giấy lần lượt kẹp các đầu ngón tay con đến khi sưng vù lên thì đổi sang bàn tay khác. Con đau, mẹ cũng đau lắm phải không? Những trận đòn dữ dội giáng xuống trong cơn say đã khiến hai mẹ con biết câm lặng mà chịu đựng. Cuối cùng đêm nào con cũng ngủ mê ú ớ rồi vô thức đái dầm. Mẹ còm cõi lục tìm khắp các hang hốc tìm về hàng chục con nhện chửa nướng cho con ăn mà không khỏi. Bố dượng không cho con ngủ trên giường nữa. Con nằm co ro trên manh chiếu rách trải ở góc phòng, cố nhắm mắt để đợi đến khi mẹ bò xuống nằm cùng. Lũ nhện lởn vởn xung quanh con rờn rợn.

Cũng con nhện gớm ghiếc đó lướt trên thân thể con, năm con mười hai tuổi.

Đó là một trưa rất nắng. Con đi bán kem về, đứng đợi ở xưởng nơi mẹ làm thuê vì con không dám về nhà một mình với bố dượng. Ông chủ xưởng bảo con vào phòng ông ta ăn bánh. Lẽ ra con không được đi cùng nhưng cái đói đã làm con mê mụ. Trong khi con mải miết ăn thì ông ta đứng ở phía sau vuốt ve vai áo con. Con thấy nhột quá nhưng tiếc miếng bánh nghẹn ngào nên vẫn cố nán lại để nuốt xong cái bánh. Bỗng nhiên con bị đè xuống nền gạch bóng loáng rồi mười ngón tay lông lá lướt khắp thân thể con. Con khiếp đảm nghĩ đến lũ nhện vẫn bò quanh con đêm đêm. Giờ chúng đang bò lổm ngổm trên người con, cắn xé da thịt con, đột ngột chui tọt vào dưới bụng con buốt nhói.

Con hét lên: "Mẹ ơi, cứu con".

Ông ta bịt chặt miệng con. Con tiếp tục giãy dụa. Đầu con bị dộng mạnh xuống nền nhà. Sau đó con ngất đi không biết gì nữa.

Con đau quá mẹ ơi. Năm đó con mười hai tuổi.

*

Chiếc đò sơn đen tiếp tục cập bến.

Bầu trời vẫn cháy rực lên ráng đỏ. Đây là nơi không có ngày, không có đêm, chỉ có những chuyến đò đưa người qua sông Mê để vào cõi u minh mù mịt.

Người lái đò mặc áo đen, khăn trùm đầu cũng màu đen. Bên dưới chiếc khăn trùm đầu là một khoảng không trống rỗng. Không có gì hiện diện dưới lớp vải đen, bởi thần chết có trăm nghìn khuôn mặt.

Ngày trước đến đây, con đã ăn hết bát cháo lú người áo đen đưa. Con nhìn thẳng vào khuôn mặt che khuất dưới tấm màn đen ấy. Con thấy hiện lên gương mặt u mê của bố dượng. Rồi những gương mặt khác lần lượt thay vào đó. Mặt của bà hàng xóm thản nhiên ăn trầu khi nghe tiếng mẹ con mình gào khóc. Mặt của mấy gã bợm nhậu vừa xem các đoạn ghi hình bố dượng tra tấn con trong điện thoại vừa mân mê râu vì khoái cảm. Mặt của ông chủ xưởng với cặp môi bóng nhờn như mỡ.

Tất cả những gương mặt ấy đều làm con đau đớn. Con không thể quên được, mẹ ạ. Con là người duy nhất đến sông Mê ăn cháo lú mà vẫn không quên.

Đấng Phán xử giao cho con trở về dương thế dẫn các linh hồn đến sông Mê. Con đã đưa đường cho bao nhiêu trẻ con kể từ ngày ấy. Có đứa bị dao đâm, có đứa bị bóp cổ, có đứa miệng nồng nặc mùi thuốc trừ sâu, có đứa bị ép ăn đến sặc mà chết. Tất cả chúng đều mở to mắt nhìn con. Chúng ngơ ngác không biết vì sao mình lại chết.

Trên bến sông lại xuất hiện thêm một đứa trẻ nữa.

Đó là đứa trẻ mới hơn một tuổi, mặc một bộ quần áo cũ, hai chân đầy mụn sẹo bởi vết châm của đầu thuốc lá, má sưng vù, trên thái dương là một đường khâu chạy dài như con rết. Đứa trẻ nghe theo tiếng gọi của con từ ngoài cửa sổ, linh hồn liền rời giường bệnh nơi người mẹ đang ngủ gục vì kiệt sức mà tới cõi mê. Đôi mắt đứa trẻ mở to, sáng long lanh, không phảng phất chút nào của khổ đau hay thù hận.

Người lái đò áo đen nhẹ nhàng dắt đứa bé đi. Nó còn quá nhỏ, chưa có chút kí ức nào đọng lại để phải ăn cháo lú. Mái chèo nặng nề đập xuống sông Mê đục ngầu như máu.

Đứa trẻ không hề khóc. Sao con vẫn thấy đau.

*

Điện tâm đồ chỉ một đường thẳng vào lúc hai giờ bốn mươi ba phút sáng. Trái tim đứa trẻ mới hơn một tuổi vĩnh viễn ngừng đập.

Người phụ nữ mặc áo hoa gào khóc như điên dại. Chị giằng lấy đứa con lạnh ngắt từ tay y tá. Chị ôm riết lấy con, hôn lên những vết sẹo, vết bầm, vết mổ trên người con. Chị trợn mắt, miệng méo xệch đi, lảm nhảm: "Mày đã giết con mày. Mày đã giết con mày".

Đến bây giờ người ta mới biết, vết thương trên đầu đứa bé là do bố đẻ đánh bằng ống điếu. Những vết mụn sẹo chi chít nơi chân là do đầu thuốc lá nóng đỏ châm vào.

Bác sĩ Bình lặng lẽ bước ra ngoài, hai tay run rẩy.

Bệnh nhi thứ hai đã chết.

Một lần nữa con lại thắng ông ấy.

Con ngồi trên một cành cây lòa xòa ngay sát cửa sổ phòng bệnh, ngắm đứa trẻ thứ ba còn lại trong phòng. Người cha khắc khổ không dám chợp mắt một phút. Chắc ông ta sợ nếu ngủ quên, khi tỉnh dậy sẽ thấy con mình lạnh ngắt. Đứa trẻ thở từng hơi nặng nhọc. Mặt sưng phù. Bác sĩ Bình bước vào, cẩn thận khám lại cho cháu bé. Từ trên cây, con cất lên một tiếng hú dài lạnh lẽo.

Bác sĩ Bình vội vã mở cửa sổ. Ông nhìn thấy con cú mèo ánh mắt xanh lè ma quái đang nhìn mình chằm chằm. Ông sững lại trong một khoảnh khắc kinh hoàng. Đã năm năm nay, đêm nào ông cũng mơ thấy con cú này. Con cú mang gương mặt người. Gương mặt của một bé gái.

Trong những lời thề Hippocrates, có lời nào nhắc đến lòng trung thực?

Bệnh nhi thứ ba đang thoi thóp trên giường bệnh. Không tìm thấy dị vật trong đường thở chứng minh đứa trẻ tội nghiệp bị sặc cháo. Các tổn thương ở não và phổi cho thấy khả năng cháu bị ngạt nước. Trên cơ thể cháu còn có những vết bầm tím rất đáng nghi. Lẽ nào những tin đồn lan truyền đâu đó là có thật. Trong nhà trẻ tư nhân mới xây dựng ở thị trấn này, người ta có thể tàn nhẫn đến mức đánh đập trẻ em và dìm đầu các cháu vào bồn chứa nước mỗi khi quấy khóc hay sao?

Giám đốc bệnh viện đã gọi ông lên dặn dò trong buổi hội chẩn chiều qua. Thị trấn đang chuẩn bị một lễ kỉ niệm hoành tráng nhân dịp hai trăm năm thành lập, những chuyện như thế này sẽ là đám mây u ám phủ lên bàn tiệc rực rỡ sắc màu. Mọi phát biểu trong buổi làm việc ngày mai phải hết sức cẩn thận. Giám đốc trao cho ông một cái nhìn sắc lạnh.

Trời vẫn tiếp tục mưa. Những giọt nước tuôn dài từ bầu trời tối đen như nước mắt, như mang theo cả tiếng than khóc não nề của những chòm mây lưu lạc, như muốn xóa đi mọi vết tích của bụi bặm trên đời. Con nghe kể ở một xứ xa xôi nào đó vào thời tối tăm, cha mẹ còn đem xẻ thịt đứa con bé nhất bỏ vào nồi luộc cho cả nhà ăn khỏi đói.

*

Năm năm về trước.

Một đứa bé gái mười hai tuổi được đưa vào cấp cứu trong bệnh viện. Hai bác sĩ khám nghiệm lâm sàng nhận thấy bệnh nhi bị tụ máu trong não, cơ thể có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Đến nửa đêm thì em tắt thở.

Kết luận cuối cùng ghi trong bệnh án là nạn nhân tử vong vì chấn thương sọ não do trượt ngã.

Ông chủ xưởng giàu có thoát tội. Người ta đã dùng tiền để may tấm vải liệm đắp lên thi thể con.

Bố dượng nhận tiền thăm hỏi từ ông chủ xưởng, sắm một chiếc xe ba gác để chở hàng thuê, bỏ mối rau cho các chợ. Cái chết của con đã giúp ông ấy đổi đời, có lẽ đó là lí do bỗng nhiên ông đối xử tốt hơn với mẹ. Con không trách ông ấy. Nghèo khổ và tăm tối sinh ra tội lỗi.

Con chết oan, mẹ ạ.

Đó là lí do vì sao linh hồn con mãi mãi không siêu thoát được, biến thành một con cú mèo quanh quẩn ở cõi này.

Con bay đến cửa sổ phòng cấp cứu. Người cha vẫn ngồi nguyên như thế bên cạnh đứa con bốn tuổi. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu vì mất ngủ, hai gò má lõm sâu vào. Bác sĩ Bình tiếp tục kiểm tra các chỉ số một lần nữa. Mặt bác sĩ cũng đỏ ngầu, cả đêm qua ông không ngủ.

- Con tôi sẽ sống phải không, bác sĩ ? - Người cha gần như khóc nấc lên.

- Chắc chắn cháu sẽ sống - Bác sĩ trầm giọng nói.

Ông đã nhìn thấy ánh mắt của con cú mèo lởn vởn ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng kêu thê thiết của nó trong đêm. Con cú sẽ không bao giờ từ bỏ.

Có thể nào tiếp tục im lặng nữa hay không?

*

Buổi làm việc với cơ quan chức năng bắt đầu lúc tám giờ sáng. Phía bệnh viện bắt đầu cung cấp thông tin về ba trường hợp bệnh nhi nặng được đưa vào hôm qua, trong đó một cháu tử vong do đuối nước, một cháu tử vong do ngã chấn thương não và một cháu bị nghẹt đường thở hiện đang được tích cực điều trị.

Một ai đó lên tiếng hỏi: Vì đâu để xảy ra những chuyện đau lòng như thế ?

Bác sĩ Bình, phụ trách kíp trực là người lên tiếng, giọng ông gần như lạc đi :

- Đằng sau đó còn có những chuyện đau lòng hơn thế.

Phòng họp lặng phắc khi những sự thật dần được hé lộ.

Bên ngoài trời bắt đầu hửng nắng. Mưa đã thôi dằn vặt con người bằng những giọt nước xanh xao và lá trên cây ngừng xạc xào rền rĩ. Con cú mèo nhún chân vỗ cánh bay đi, để lại nơi cành cây một vết nhựa ứa ra bởi dấu móng bấm vào sắc nhọn.

Bệnh nhi thứ ba cuối cùng đã sống sót.

Con đi qua sông Mê, quên hết mọi khổ đau kiếp trước.

Mong rằng ở kiếp sau, mọi chuyện sẽ khác đi phải không mẹ.

Truyện ngắn của Trần Thị Tú Ngọc

Nguồn tin: cand.com.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

GIỚI THIỆU

GIỚI THIỆU TỈNH ĐIỆN BIÊN

Tổng quan về Điện Biên Thành phố Điện Biên Phủ. ĐIỀU KIỆN TỰ NHIÊN - XÃ HỘI 1. Diện tích tỉnh Điện Biên:  Diện tích tự nhiên: 9.541,25 km2 . 2. Vị trí địa lý Điện Biên là một tỉnh biên giới miền núi thuộc vùng Tây Bắc của Tổ quốc, có tọa độ địa lý 20o54’ – 22o33’ vĩ độ...

WEBSITE LIÊN KẾT

 

THỦ TỤC HÀNH CHÍNH

Tiếp nhận phản ánh
vi phạm quy định về pccc
Công khai  kế hoạch tuần tra, kiểm soát, xử lý vi phạm
Bộ Thủ Tục Hành Chính
TIÊU CHUẨN ISO 9001:2015
ĐĂNG KÝ - QL CƯ TRÚ
GAMES
thủ tục khắc dấu
HƯỚNG DẪN XNC
bien so xe
van ban qppl
ĐỐI TƯỢNG TRUY NÃ
hom thu
chuyên mục hỏi đáp