Chiều mắt xanh

- Tớ đặt chai nước hoa tại cửa hiệu này, cậu tới nhận và chuyển giúp tớ đến địa chỉ ghi sẵn đây nhé!

- Ừ, Aqva Pour Homme à? "một ngày trời xanh, em vì anh mà dừng lại"...

- Gì thế?

- Không gì cả...

Tôi cố chết đến ba lần nhưng bất thành, bởi sự xuất hiện của Du. Tỉnh dậy, điện thoại báo lịch, ngày sinh nhật Đông. Loại nước hoa tôi tặng anh có màu xanh của biển, gợi nhớ đám tảo thơm, hương muối và cuộc tình ái mê mải cuối chân trời. Tôi ngửi thấy hương cam quýt, tuyết tùng, hổ phách và đơn sâm quyện chặt, thi thoảng còn hắt mùi bông vải, mùi cánh đồng ngoại ô xao xác cỏ lau mà hai đứa từng rong ruổi. Tôi gối đầu lên ngực anh, trời chiều từ xanh chuyển dần sang tím sẫm. Tôi hận Đông, người hết lần này tới lần khác khiến tôi đau đớn, nhưng cũng yêu anh vô hạn. Như lúc này, khi vừa qua cơn nguy kịch, tôi vẫn nghĩ mãi về mùi hương anh thích.

- Cậu sẽ ổn thôi, thế mới là cậu...

Du luôn nói vậy mỗi khi tôi gặp chuyện bất trắc. Chúng tôi lớn lên bên nhau, ở ngôi làng ven chân núi. Bố mẹ Du công tác tỉnh xa, nghe đâu, gần một tuổi mẹ cậu đã cai sữa, đưa đứa cháu đích tôn về bên ông bà. Đó là niềm vui, cũng là nỗi an tâm, an ủi lớn nhất với người già.

- Mình ở bên nhau bao lâu rồi?

- Ba mươi năm, bốn tháng, mười hai ngày...

- Tính từ ngày cậu được bố mẹ đưa về quê à?

- Không, từ ngày tớ nhận thấy mình có một người bạn đặc biệt như cậu.

- Lúc đó bọn mình mấy tuổi nhỉ?

- Gần sáu tuổi, thế mà cậu định bỏ tớ đi. Nghĩ gì kì cục thế, Nhiên?

Minh họa: Vũ Huy Thông

Không biết câu nói của Du là an ủi hay trách móc, tôi thấy tim mình nhói lên, đau điếng. Nhà tôi và nhà ông bà Du cách nhau khoảnh vườn hoang có ngôi nhà ngói cũ kỹ, sắp sụp đổ. Khu đất ấy qua nhiều đời chủ. Đầu tiên của một gia đình người làng, định cư vào Nam nên bán đi. Đất đai sang tên dễ cả chục lần mà tịnh không thấy ai về ở. Đám trẻ làng tôi hay tha thẩn chơi trong khu vườn đầy gai bụi, chim chóc, những con bướm khế to bằng bàn tay lấm chấm đốm nâu và hoa văn kỳ lạ, lũ trẻ vin vào đó dọa ma nhau.

Chúng tôi nhặt cành xoan khô, tàu cau rụng, dựng thành lều để chơi trò đám cưới cổ tích. Tôi làm cô dâu. Chưa bao giờ người được chọn làm chú rể là Du. Đám con gái xúm xít cài hoa, buộc tóc, đính váy lá cây lộng lẫy cho tôi. Bọn con trai công kênh kiệu rước hoàng tử.

Tất cả đồng thanh hát: "Hoàng tử là gió/ Công chúa là mây/ Lâu đài ở đây/ Đón nhau về nhé/ Có đàn se sẻ/ Có chú ong ve/ Tất thảy lắng nghe/ Chúng ta về hát". Mỗi lần đưa tay vén tấm voan trước mặt lên, tôi luôn thấy Du đứng cách mình một quãng, gương mặt sáng trong, thần thái ánh lên niềm ân cần, nhẹ nhõm.

***

Đông nói với tôi nhiều dự định. Muốn thuê những căn chung cư cũ ở trung tâm thành phố làm homestay, muốn mua chiếc ô tô hạng vừa tiện di chuyển và giao dịch. Anh gợi ý tôi có thể đầu tư thêm bất động sản ở thành phố xa lạ ấy, anh sẽ giúp tôi trông nom. Những cuộc bàn bạc giữa chúng tôi không có hồi kết bởi sự khác biệt trong cách nghĩ, cách làm. Nhưng tôi yêu anh, đó mới là điều quan trọng nhất.

Tôi quen Đông trong lần đi công tác. Anh chở tôi trên chiếc xe cà tàng về trạm xá địa phương, nơi bà con được khám bệnh, cấp phát thuốc miễn phí và nhận quà của nhà tài trợ. Đông là dân công trình, nhóm thi công của anh cắm lều bạt tạm bợ cạnh con đường sắp hoàn thiện.

- Cán bộ xã bận họp nên nhờ người đón cô. Họ kháo nhau, Giám đốc truyền thông phía nhà tài trợ trẻ lắm, xinh lắm nên tôi mượn xe đi ngay đấy!

Tôi trút tràng cười sảng khoái sau câu nói của Đông. Có thể là bông đùa, nhưng nghe thú vị. Anh tự giới thiệu tên tuổi, cả "trích ngang" chưa vợ vì... nghèo và hèn, lại thêm lần tôi cười ngặt nghẽo. Anh từng nói chuyện ấy với nhiều người, không ai cười như tôi cả. Đêm ấy liên hoan lửa trại. Tôi thay bộ vest ra, xỏ giày vải, khoác lên người bộ đồ thể thao và nhập cuộc.

Mọi người uống nhiều, có vẻ chẳng ai say. Hơi men chỉ góp thêm nồng nàn, quyến luyến. Tôi đi nhiều vùng miền, trẻ em bản địa luôn neo lại trong lòng bằng niềm yêu thương thật gần gụi. Chúng chìa tay ra để tôi nắm lấy và tạo thành vòng tròn quanh đống lửa, nhập vào điệu nhảy sôi động đến quên mình.

Đông đưa tôi chiếc khăn thấm mồ hôi, nói khẽ: "Vui nhưng chắc cô mệt, hôm nay cô bận rộn mà. Khi nào tan cuộc để tôi đưa cô về". Chúng tôi quen nhau như thế. Buổi sáng tạm biệt nhau, tôi trả lại Đông chiếc khăn, anh chìa tay nhận, áp nhẹ lên mặt và reo lên như trẻ con: "Thơm quá, người cô lúc nào cũng thơm thế à, chẳng bù cho tôi, toàn mùi đất đai, xăng dầu và rượu".

***

Du pha nước cam, tôi thơ thẩn cầm bình tưới mấy chậu cây bon-sai ngoài ban công. Đời sống tinh thần của Du như dồn hết nơi này. Ban công rộng rãi, cây cối tốt tươi, những chiếc tủ nhỏ xinh mặt gỗ lên vân bóng loáng, kính thì trong veo không chút bụi bặm. Nhiều lúc, tôi không hiểu bằng cách nào Du để mắt được hết từng chi tiết nhỏ để căn hộ luôn hoàn hảo khi công việc bận bịu và chỉ sống một mình. Đang nghĩ lan man, bất giác, đập vào mắt tôi là hình ảnh Aqva Pour Homme, chai nước hoa màu xanh tôi nhờ Du chuyển tới Đông nhân ngày sinh nhật. Tôi gào lên thất vọng: "Tại sao cậu làm chuyện này?". Du sững sờ nhưng vẫn đủ bình tĩnh đặt ly nước cam xuống, bước tới choàng tay giữ chặt tôi mặc tôi cố vùng vẫy, đập phá và khóc lóc.

- Bình tĩnh lại, Nhiên. Cậu nghe này, tớ đã cố gắng, nhưng chưa thể chuyển tới Đông. Anh ta đang ở xa và việc gặp gỡ, đôi bên đều không quyết định được. Xin lỗi vì tớ chưa kịp nói điều này.

- Anh ấy ở đâu?

- Trong tù!

***

Chiếc xe chở tôi và Du lướt băng băng trên con đường ven biển, len lỏi vào từng lối nhỏ. Trời nắng to, bên bờ cát trắng là cơ man những mẹt cá khô ngân ngấn vệt muối. Người đàn bà trạc bốn mươi tuổi ra tận ngõ đón chúng tôi. Ngoài khoảng sân, dưới gốc cây vông vang, ba đứa trẻ con chụm đầu nghịch ngợm, buộc sợi chỉ ngang thân côn trùng và chăn dắt, hò reo. Chị ta rót nước, mời khách bằng hai tay, khí nhà váng vất, oi nồng. Du xách túi quà, bước về phía lũ trẻ. Người đàn bà rụt rè nhìn tôi, giọng run run:

- Cậu ấy đối đãi rất tốt với mấy mẹ con tôi. Gia đình tôi có lỗi và mang ơn cô cậu nhiều. Lỗi lầm của anh ấy, tôi không dám đòi hỏi được tha thứ, chỉ mong cô vơi bớt tổn thương...

Tôi chẳng hiểu mẹ lũ trẻ huyên thuyên, bộc bạch những gì nhưng mắt cứ cay dần khi đối diện gương mặt gầy mòn, lốm đốm tàn nhang đang nhòe nhoẹt nước mắt. "Sức khỏe cô ấy chưa ổn định, chuyện gì cũng để nói sau. Nhiên, tớ đưa cậu đi loanh quanh chút nhé!", lời Du ấm áp, cắt ngang cuộc chuyện trò không đầu không cuối.

***

Nhà tôi rời khỏi làng cũ khi tôi vào đại học. Tôi có trái tim không khỏe mạnh và suốt cuộc đời luôn phải mang theo một vết thương, chẳng thể chữa trị dứt điểm. Tôi sống chung với từng cú sốc, cơn đau như cơm bữa. Những cơn đau dai dẳng của tôi đã đưa Du chạm tới ước mơ làm bác sĩ tim mạch. Thậm chí, Du còn vươn xa hơn nhiều so với cái đích ban đầu. Cậu là một trong những Giám đốc bệnh viện trẻ nhất. "Nhiên còn nhớ lần cậu ngã kiệu và ngất đi không?", Du hỏi tôi lúc đám trẻ miền biển chơi trò rước kiệu chạy ngang con đường cát bỏng. "Sao quên được. Sau đận ấy mới phát hiện tớ mắc bệnh tim. Mẹ tớ khóc lên khóc xuống. Còn cậu cứ nắm chặt tay tớ bảo đừng lo, sau này nhất định cậu trở thành bác sĩ".

Xa xa, những người đàn bà đội nón mê lúi húi dồn cá khô vào thúng mủng và mau mắn phơi lên mẹt những đợt cá tươi ròng. Tôi lại nhớ Đông, nhớ từng bữa ăn giản dị với canh rau đắng, cá kho tộ, thịt luộc chấm mắm nêm. Nhiều lần, tôi rời khách sạn, đứng trước phòng trọ nhỏ bé của Đông, trước vẻ mặt anh đang ngây ra. Những khi ấy, tôi không mặc váy áo xa xỉ, xức nước hoa, mang giày cao gót. Trong mắt anh, tôi tận tụy, lành hiền như người vợ đợi chồng trở về mái ấm.

Đồ ăn được đặt trên nền giấy báo, chiếc quạt quay đều đều xua cơn nực rịn mồ hôi. Tôi yêu không gian nhỏ hẹp, nồng nã, yêu cách ăn uống mê say, vồn vã của Đông. "Anh thích cá kho có nhiều ớt xanh thế này", "Tỏi ớt nổi đều trên mặt bát nước chấm, trông thật thích mắt", "Lẽ ra em nên làm vợ anh sớm hơn"... anh hào hứng tán dương, còn tôi, chỉ nhìn thôi đã đủ đầy hạnh phúc.

Nằm bên nhau, Đông thủ thỉ, trông tôi thật mâu thuẫn. Vẻ ngoài kiêu sa nhưng đôi tay và đầu gối thô, đầy sẹo. Tôi kể anh nghe, thời sinh viên, tôi đã làm không thiếu việc gì, từ đóng gói hàng, bồi bàn, rửa bát thuê, đánh máy trong hiệu photocopy... Tôi không thể cho mình quyền sống hồn nhiên mặc bố tối ngày chạy xe ôm, mẹ làm thuê trong quán phở và em gái đang tuổi ăn tuổi lớn. Ngày đó, Du học trường Y, ở một thành phố khác,, chúng tôi vẫn đều đặn thư từ, tin nhắn và mỗi chiều thứ bảy là cậu xuất hiện ở khu gia đình tôi trọ, tay cầm những gói ô mai.

***

Du không nói lý do khiến Đông phải ngồi tù. Một tai nạn ngoài ý muốn khiến một phần trí nhớ của tôi trở nên khiếm khuyết. Tôi đòi Du đưa tới phòng trọ Đông từng ở. Căn phòng khóa ngoài, vài bộ áo quần trên dây phơi chưa kịp cất. Từ phòng bên cạnh, hai cái đầu trọc ló ra, có tiếng xì xào. "Mình đi đã, Nhiên", một tay Du giữ chiếc ô che nắng, tay kia đỡ hờ sau lưng tôi. Bãi cỏ lau hoang vu chúng tôi vừa lướt qua là nơi đầu tiên tôi và Đông hò hẹn ở thành phố này. Sau đêm lửa trại, chúng tôi kịp lưu số điện thoại của nhau. Đông nhắn nhủ: "Khi nào cô vào công tác, nhớ gọi cho tôi, để tôi đón cô như lúc trước".

Lời nhắn tự nhiên, đủ sức hút khiến tôi khước từ mọi cuộc hẹn cà phê, ăn tối, vui chơi. Tôi nhắn cho Đông: "Tôi ở đây rồi, nếu anh không đi công trình thì gặp nhau chút nhé". Lần ấy, anh chở tôi trên chiếc xe máy mới, vồn vã khoe: "Tôi mượn của cậu bạn làm cùng đấy. Chở người đẹp thế này, chẳng có xe sang thì chí ít cũng nên vậy. Sau này, mua được chiếc xe thật đẹp, tôi sẽ chở cô đầu tiên".

Tôi lại bật cười trước thái độ cởi mở của Đông. Lâu lắm tôi mới ngồi xe máy. Ngày xưa, tôi từng gắn bó mãi với chiếc xe máy cũ mua lại của người chị học khóa trên. Chính tôi cũng không ngờ, sau bao ngày tháng làm việc đến quên mình, tôi từ chiếc xe ấy bước lên ôtô và bây giờ, cứ mỗi năm, đúng dịp sinh nhật, tôi đều đổi xe.

Sinh nhật đầu tiên khi tôi có Đông, tôi không gọi Du đi nhận xe cùng mình nữa. Đông đã nói thẳng, anh không thích cậu bạn thuở ấu thơ kè kè bên tôi, dịp quan trọng thế này, Đông mới là người cần có mặt. Tôi kéo cặp kính xuống, khấp khởi nhấp ngụm cà phê, chờ Đông bước ra sảnh sân bay. Điện thoại báo tin nhắn của Du: "Mừng sinh nhật công chúa của tớ. Tớ đã gọi đến hãng, sẽ có bất ngờ chào đón hai người!" Đông gọi tôi tới ba lần chỉ vì tôi mải nhắn cho Du. Ngồi trên xe, Đông vẫn bực dọc: "Đầu óc em toàn để đẩu đâu. Chắc lại thằng Du, lúc nào cũng Du". Tôi mở nhạc, hạ nhiệt độ xe, quay sang chạm nhẹ môi vào anh. Cơn dỗi của Đông tan biến nhanh chóng.

Màn chào đón của hãng xe khiến Đông choáng váng. Không chỉ là bó hoa từ nhân viên nào đó trao tay như thông lệ. Người đại diện đích thân tặng hoa cho tôi và món quà đặc biệt đề sẵn tên Đông, như chính Đông mới là chủ thực sự. Mà nghĩ cho cùng, anh là chủ cũng đúng thôi. Anh là người yêu tôi, sớm muộn gì cũng chung một nhà. Mấy cậu nhân viên thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi cầm chìa khóa mở xe, ngồi ghế lái, Đông lặng lẽ theo sau.

***

"Làm gì em cứ đùng đùng lên thế, làm ăn thua lỗ là chuyện thường. Em mua cái xe vài tỷ nhẹ như lông hồng, nay tiền anh làm ăn còn chưa đến nửa chỗ đó...", Đông nổi cáu khi tôi truy vấn anh về khoản kinh doanh thua lỗ. Chưa hết, anh hậm hực thêm việc tôi chưa đồng ý để anh mua ôtô. Thực lòng, tôi luôn muốn Đông từ bỏ nghề xây dựng, sớm ổn định sống bên tôi. Tôi quyết định đầu tư cho Đông cũng bởi lẽ đó.

Đêm ấy, chúng tôi to tiếng, tôi vùng vằng rời khỏi chỗ anh. Tôi uống khá nhiều rượu, khóc vì Đông, rồi nhớ lại tất cả kỷ niệm từ ngày đầu gặp gỡ. Yêu nhau ngót hai năm rồi, chuyện làm ăn đổ bể có đáng để dằn vặt nhau không, khi cả hai đều cố vun đắp cho cái đích gọi là mái ấm. Nhớ mãi lần Đông xoa hai bàn tay vào mà nói: "Anh thật kém cỏi, phải dựa vào em. Em bước trước anh cả chặng dài, lắm khi anh mặc cảm, vượt qua điều ấy thôi đã chẳng dễ dàng...". Tôi khẽ sà vào lòng anh, động viên: "Bước trước hay sau nào quan trọng gì, giờ chúng ta đang bước cùng nhau đấy thôi".

Đông gọi ráo riết, tới năm, sáu cuộc, tôi mới bắt máy. Giọng đàn ông lạ lẫm: "Thằng Đông đang trong tay bọn tao. Nợ nần không thanh toán thì xử. Mày muốn nhìn mặt nó thì mang tiền đến bãi lau, báo công an hay đi cùng ai khác, đừng trách...". Tôi thấy tai mình ù đi, toàn thân tê cứng. Nhằm hướng bãi lau vùng ngoại ô, tôi lái xe theo quán tính, tâm trí chỉ toàn hình ảnh Đông. Giá không có cuộc cãi vã, giá tôi đừng truy vấn anh vì sao để việc kinh doanh thua lỗ, cụ thể các khoản ra sao... thì đâu đến nông nỗi.

***

"Chắc chắn cô đã ngủ với nó. Không dưng hờ hững thế này". Nhiều đêm, Đông nổi cơn thịnh nộ khi tôi gạt khẽ tay anh ra vì mỏi mệt. Tôi thì không cho phép ai đụng vào người bạn thơ ấu của mình. Cãi vã, Đông lao vào tôi như kẻ điên, tay xộc vào tóc tôi và quấn chặt mấy vòng. Mỗi cú Đông xiết tay, tôi quay cuồng, đau đớn như có ngàn mũi kim đâm chích. Đông mặc sức sỉ vả, hành hạ tôi tàn bạo. Quá sức chịu đựng, tôi chỉ biết hét thật to.

Thì ra, tôi đang trên chiếc giường quen thuộc, trong căn hộ của mình. Có vẻ Du đã ở đó rất lâu, cậu ngủ quên trên ghế, tay còn cầm cuốn sách. Vì sao chúng tôi lại chưa từng yêu nhau. Tôi mang niềm mông lung đó nói với Du. Du bảo, tại sao lại định nghĩa tình yêu chỉ đến thế thôi. Có những tình cảm mênh mông đến mức người ta không nỡ chạm vào, người ta chỉ biết nâng niu như châu báu.

Từ lúc ở bệnh viện trở về, giấc mơ tôi cứ chập chờn màu trắng cỏ lau trong đêm tối và máu đỏ ứa ra. Tôi láng máng nhớ mình đã hoảng loạn tột độ, tay lập cập bấm vào tên Du trong danh bạ. Lúc đó, đám thanh niên vằn vện sau khi cầm tiền, đòi thêm trang sức vẫn xông vào tôi xâu xé. Tôi không nhớ rõ mình phản kháng thế nào để kịp vào xe, nhấn ga và lao như điên dại cho đến lúc có tiếng động lớn vang lên, máu lạnh lẽo rỉ thấm khắp cơ thể làm tôi buốt xót.

***

Tôi tự tìm về ngôi làng ven biển, nơi có lần tôi và Du gặp người đàn bà và lũ trẻ. May ra, chỉ họ mới cho tôi biết phần ký ức khuyết thiếu trong tôi là thế nào.

- Thú thực, tôi từng căm hận khi biết cô định cướp anh ta khỏi tay tôi và đám trẻ. Nhưng cậu Du đã nói với tôi đầu đuôi câu chuyện. Cô không hề biết anh ta có vợ con, chính cô còn là nạn nhân các vụ lừa đảo, tống tiền do chồng tôi sắp đặt. Tất cả những kẻ làm tổn hại đến cô, khiến cô suýt mất mạng đều đã bị trừng phạt...

- Thế chị là...

- Tôi là vợ anh Đông! Cậu Du nói, kẻ có tội phải đền tội, còn tôi và bọn trẻ vô can, cậu ấy giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều. Cậu ấy nhân hậu, nhưng hình như, làm thế cũng là để cô Nhiên được an lòng...

Du đợi và đón tôi ngay trước cổng căn nhà ấy. Cậu không nói gì, một tay vẫn lặng lẽ che ô, tay kia đỡ hờ sau lưng tôi. Trên đường trở về, tôi hỏi mãi Du, không biết vì sao trong khoảng ký ức tôi từng quên, phần thuộc về Du luôn nguyên vẹn. Du đáp, là bởi Du thuộc một phần tôi, gần gụi đến mức không thể tách biệt. Tôi đồng tình với điều đó, nếu quên cậu ấy, có lẽ tôi cũng lãng quên chính bản thân mình.

- "Một ngày trời xanh, em vì anh mà dừng lại...", là gì vậy?

- Là câu thơ thuộc về loại nước hoa này. Không phải từ hãng đâu nhé, tớ tự nghĩ linh tinh ra thôi!

- Giờ thì chúng ta không cần đến nó nữa, tớ giữ lại phần cậu nghĩ linh tinh là đủ!

- Chắc chứ?

- Đồ trẻ con!

Giây phút ấy, tôi gặp gương mặt Du nhẹ nhõm hệt thuở xưa, mỗi lần nhìn tôi được cài hoa, buộc tóc, đính váy lá cây giả làm công chúa. Tôi chưa từng biết Du nghĩ gì vào những giờ khắc ấy, chỉ biết lòng mình dấy lên niềm tin cậy êm đềm.

Sau này, mỗi lần ghé nhà Du, tôi vẫn thấy chai nước hoa nguyên chỗ cũ. Du không bỏ nó đi. Màu xanh biển găm vào một góc ban công như màu mắt xanh lơ mơ hồ và tội lỗi. Mỗi buổi chiều, tôi ngồi duỗi dài trên ghế mây, nghĩ mãi về những vùng ký ức đã đau đớn mất đi, bàng hoàng trở lại rồi lặng lẽ mờ dần như làn sương chiều đang vất vơ phía Tây thành phố.

Tôi mông lung gọi đó là những chiều mắt xanh. Quan trọng là, bất cứ hoàn cảnh nào, Du vẫn luôn bên tôi, chưa bao giờ mảy may rằng tôi có thể vì Du mà dừng lại.

Truyện ngắn của Lữ Mai

Nguồn tin: cand.com.vn