Mùa xuân trở lại


Cứ đến gần Tết nỗi buồn lại đè nặng tâm hồn non nớt của Hoa. Mỗi lần đi qua đường Lạc Long Quân cảnh mua bán đào quất tấp nập luôn làm lòng Hoa trĩu nặng, cô độc vây bọc lấy cô trong cái thế giới đoàn tụ ấm áp của Tết. Kể từ ngày mẹ mất đã bao nhiêu năm, Hoa lủi thủi một mình ở thành phố này. Hoa không có họ hàng nội ngoại, chỉ biết cô và mẹ cùng nhau sống ở đây, chuyển hết từ nhà trọ nọ sang nhà trọ kia, đến khi mẹ mất cô định cư hẳn trong túp lều lá ven bãi sông Hồng.

Năm nay Tết cũng sắp đến, cô không khỏi bồi hồi xen lẫn lo âu. Cô lo về cái hạnh phúc mỏng manh cô đang có, cô sợ nó tan đi mất. Có lúc cô không dám ngủ, sợ khi tỉnh dậy cô lại trở về bến sông xưa. Cuộc sống trong căn nhà này luôn làm trái tim cô bồn chồn. Hoa ở đây, bên Nam với những bâng khuâng chờ đợi nắng sang mùa, chờ đợi những niềm vui.

Cô luôn tự hỏi, xuân này có khác xưa? Giá như, cô sẽ đón Tết cùng Nam, trong căn nhà gỗ đầy ắp ánh đèn vàng, mặc dù cô vẫn chỉ giúp việc nhà cho anh. Từ ngày ở đây là những ngày yên bình, vắng bóng gió giông, có nắng miên man trong cuộc đời buốt giá? Tuổi xuân thì đẹp thế, nhưng với Hoa hạnh phúc lại mong manh, mùa xuân có gì đáng đợi? Chỉ vài ba hôm nữa đất trời sang Giêng.

Thời gian cuối năm như chùng lại, Nam càng trở nên dịu dàng bao nhiêu Hoa càng nửa mừng nửa sợ bấy nhiêu. Cô sợ hạnh phúc này tan biến đi. Cô đã ước ao được đón một cái Tết trong căn nhà ấm áp mùi nhang trầm. Cô thích cắm một cành đào phai, nụ hoa phớt tím. Chỉ vài hôm nữa thôi xuân đã sang mùa.

Lúc đầu Hoa đến ở nhà Nam với thân phận giúp việc, làm người mẫu. Với cô thế là hạnh phúc, có chỗ ở, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, không phải ngoi ngóp ở bến sông hay bới tung những đống rác kiếm sống qua ngày.

Lần đầu tiên trong đời kể từ khi sống trong nhà anh, cô có cảm giác được làm người, được sống trong thế giới loài người. Còn anh, anh là một họa sỹ, anh vẽ tranh, chủ yếu là tranh khỏa thân, anh có khuôn mặt bị che gần hết bởi râu và tóc, thứ duy nhất sáng trên khuôn mặt anh đó là đôi mắt, nhìn vào đôi mắt ấy cô nghĩ đến mẹ.

Minh họa: Đỗ Dũng

Tiếng "rầm" trong đêm làm Hoa tỉnh giấc, cái cựa mình của cô đánh thức Nam khiến anh nhoài người kéo cô sát vào anh, vùi đầu vào mái tóc đen suôn dài trên gối. Mùi da thịt ngầy ngậy của đàn bà đang độ chín, đánh thức bản năng đàn ông trong anh khiến Nam khẽ rùng mình, cảm giác tê tê chạy dọc sống lưng. Hoa yên lặng trong vòng tay anh, da thịt hòa trộn không biên giới luôn làm Hoa an tâm thỏa mãn. Trong bóng tối cô cũng có thể cảm nhận đôi môi và gương mặt nam tính của anh đang tìm cô.

Đêm nay cô để mặc Nam, bởi cô bận đưa mắt ngắm căn phòng: Chiếc chao đèn sơn màu trắng đục, bức tranh vẽ con chó, tay của một bé gái choàng qua cổ nó, chiếc gạt tàn bằng vỏ ốc màu hồng, có một thứ ấm cúng đặc biệt trong bức tranh ấy, chính tỏ cuộc sống bình thản nơi đây, làm cho cô lại nghĩ rằng giá như được sống mãi ở đây trong căn nhà gỗ này cùng Nam.

Hoa cất tiếng – giọng cô dịu dàng ấm áp.

- Anh ơi, em sẽ được ở đây trong bao lâu? Ước gì em làm chủ ngôi nhà này chiếc giường này và làm chủ anh!

- Em đã làm chủ nó cả một thời gian qua và đêm nay em vẫn làm chủ.

Nam nói nhẹ, rành mạch, anh ngọt ngào ôm cô, điều này hôm nay không làm Hoa đê mê như mọi hôm, bởi Hoa đang bận ngắm nghía những ánh đèn vàng những đồ vật cổ kính trong căn nhà gỗ như có linh hồn thu hút cô.

Cơn gió lạnh luồn qua khe gỗ gợi nhớ lại những ngày đầu cô đến đây. Ngày đó Hoa nhếch nhác xin vào nhặt vỏ chai trong sân nhà Nam. Chiếc áo phin mỏng ướt đẫm mồ hôi, cái lam lũ rách rưới không đủ sức che đi vẻ đẹp thanh tân đang vươn lên mạnh mẽ trên da thịt cô gái tuổi xuân thì.

Cô không hề biết Nam ngắm nhìn mình, đôi mắt chàng họa sỹ đã kịp phát hiện một nhan sắc bị rác vùi lấp đi. Chính Nam đã cúi xuống mảnh đời bất hạnh ấy, nương nhẹ nhặt cô lên đặt vào giá vẽ. Cô nhớ khi vô tình chạm mắt Nam, cô nghe anh nói bằng hơi thở.

- Vất hết rác đi em, từ hôm nay em là gió là nước là sắc màu trong khung vẽ của anh.

- Thưa ông tôi không hiểu.

Cô run rẩy vì sợ.

- Em nhặt rác mỗi ngày được bao nhiêu anh sẽ trả em hơn thế!

- Em làm gì cho ông thưa ông?

- Là người mẫu cho tôi!

Mặc dù không hiểu người mẫu là gì nhưng Hoa cũng gật đầu như một cái máy. Cô gật đầu vì bụng đói, vì cái rét căm căm của mùa đông, vì căn nhà gỗ ấm áp, vì cô thích con ngõ nhỏ đầy giàn hoa leo.

Dưới ánh đèn vàng trong cơn đắm đuối, khuôn mặt như thạch ngọc, suối tóc đen mượt phủ dày trên gối, gò ngực con gái nhô cao kiêu hãnh nuột nà của Hoa. Vẻ đẹp ma mị thì đúng hơn như hút chặt lấy trái tim Nam, bản ngã hoạ sỹ thức dậy. Nam nhận ra một vẻ đẹp không mang màu nhục dục.

Anh khựng lại ngắm Hoa, anh sợ nếu chạm mạnh một chút nữa bức tượng thạch ngọc sẽ tan biến. Nam nhìn sâu vào đôi mắt đang mơ màng của Hoa và khẽ khàng đặt môi lên đó, anh thầm cảm ơn thượng đế đã mang cô đến bên đời anh.

Hình như tâm hồn trong trẻo và vẻ đẹp lộng lẫy của Hoa như một luồng sinh khí toả sáng cả căn nhà, bởi thế những cánh tường vi bung nở trái mùa, và tất cả các chậu hoa trước hiên nhà đang ủ nụ sau những kẽ lá non mơn mởn.

Hoa nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Nam, anh đưa cho cô một bộ đồ phớt hồng, bộ này cô vẫn thấy xuất hiện trên chiếc xe đẩy của bà Lụa béo bán quần áo rong. Trước kia mỗi lần nhìn thấy bộ đồ này, cô ao ước được chạm vào nó, thế mà giờ đây cô được cầm trong tay và một lúc nữa cô sẽ mặc lên người cảm xúc trong cô dâng lên ngộp thở. Cô lí nhí:

- Thưa ông, tôi không thể làm phiền ông, tôi hứa sẽ làm tốt công việc nhà ông giao, tôi, tôi...

Cô không biết phải nói gì vì lúc này cô vô cùng ngượng ngùng và lúng túng.

- Từ nay em sẽ ở đây, làm mẫu và giúp việc cho tôi, bởi thế em không thể mặc bộ đồ nặng mùi này và càng không thể để bộ dạng như này, nó phí đi.

- Nhưng tôi không giám mặc bộ quần áo đẹp này ạ.

Nam vẫn ôn tồn nhẫn nại.

- Phí đi một đóa hoa trời sinh cô bé ạ, tắm đi và mặc đồ mới vào còn làm việc chứ.

Hoa vẫn không thể quên cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên ấy. Bộ đồ mới sang trọng cứ làm cô vướng víu, đứng đâu ngồi đâu cô cũng thấy xấu hổ. Cũng may Nam không để ý đến cô. Cô không biết phải làm gì vì trong căn nhà này, mọi vật dụng đều lạ lẫm, đều trắng muốt đều sạch sẽ, cô sợ cô chạm vào sẽ làm các đồ vật đó ố bẩn. Cô như gà mắc tóc.

Thực ra hành động của cô được Nam quan sát tỉ mỉ mặc dù anh vẫn chú ý vào khung tranh. Nam cười kín đáo, và anh bắt đầu dạy cô mọi việc: anh dạy cô sử dụng bếp gas, quạt điện, nồi cơm điện, dạy cô cầm những bức tranh như thế nào và dạy cô phân biệt các loại màu.

Lời nói hành vi của anh xoá dần đi nỗi ngượng ngùng trong cô, dần dần cô thấy Nam ân cần giống mẹ cô, rồi ngôi nhà này cô cũng thấy ấm áp gần gũi hơn. Quá khứ thật dịu dàng mơn man chảy trong người cô ngọt lành như dòng sông trên sa mạc. Cô bất giác đỏ mặt quay lại ôm chặt Nam rúc đầu vào ngực anh, cô thầm biết ơn mẹ đã phù hộ cho cô.

Ngôi nhà gỗ của Nam nép mình trong con ngõ dài hun hút, có những ban công bằng gỗ, từ đó đua ra những mái hiên lợp ngói vảy màu nâu sậm cổ kính rêu phong. Những giàn hoa giấy lòa xòa, những viên gạch lát đường nhẵn bóng, những chiếc ghế gỗ dài kê trước những hiên nhà, những chậu thạch thảo đủ màu vui mắt, Những mảng tường trắng vàng lộn xộn. Tất cả làm nên một không gian cổ kính tĩnh mịch thanh tao.

Khách của Nam có rất nhiều, họ đến lẳng lặng và ra đi cùng những bức tranh. Hằng ngày Hoa làm mẫu khỏa thân cho Nam với các tư thế khác nhau. Nhớ lần đầu, Hoa phát khóc vì bẽ bàng và ngượng ngùng, nhưng với thái độ nghiêm túc trong nghề và cử chỉ ân cần của Nam giúp cô trở nên tự tin, và cảm thấy được tôn trọng. Vì thế cô ngày càng tự nhiên hơn coi đó như công việc nghiêm túc của mình.

Những bức vẽ Hoa trên toan trắng lồ lộ mà lộng lẫy, dày dày nhưng trong veo, tinh khiết. Nam đưa nét cọ điêu luyện tài hoa, phác hoạ nét thanh tân nảy nở của Hoa bằng các mảng màu tươi sáng, sống động như thật. Lần đầu Hoa nhìn vào bức tranh, trái tim cô rộn lên nức nở - cô đẹp thế này ư?

Khách nước ngoài đã xuất hiện và mang đi bức tranh, hình như giá mỗi bức tranh cứ lớn dần lên nên Nam vui lắm, Nam đã thưởng cho Hoa bằng tất cả sự đam mê của tình yêu trên thế gian cộng lại.

Hoa đắm chìm trong hạnh phúc. Hoa cứ dịu dàng, an lành chăm sóc cho Nam bằng tất cả tình yêu, sự tôn kính và niềm đam mê. Trong công việc chăm sóc anh, Hoa xen cả lòng biết ơn và bản năng của những người mẹ chu toàn ấm áp.

Sau mấy ngày đi vắng, Hoa về nhà với bao háo hức bởi nỗi nhớ đang đè nặng trong tim cô. Mặc dù thế cô cũng không cho phép mình ồn ào trở về như một cô chủ thực thụ. Bởi vậy cô nhẹ nhàng đẩy cánh cổng vốn dĩ vẫn khép hờ và đi vào sân. Cô nghĩ chắc Nam sẽ vui mừng phát điên lên ấy chứ, sẽ vừa ôm cô vừa trách móc sao cô đi lâu thế, để anh một mình thế này.

Nghĩ thế cô khẽ mỉm cười, nhưng, cái cười tắt ngay sau khi cô nhìn thấy đôi giày phụ nữ. Cô nghẹn cả thở tiến sát cửa sổ ghé mắt nhìn vào. Trước mắt cô là một tấm lưng trần, đôi tay Nam đang rất bận rộn sửa tấm voan mỏng trên vai cô ấy. Không kịp suy nghĩ, tủi thân trào lên mắt cô tối sầm, cô vùng chạy. Tiếng động mạnh làm Nam giật mình buông rơi cọ vẽ, anh đã không kịp đuổi theo Hoa.

Chiều cuối năm, mây đen nặng trĩu, bầu trời nặng nề, mặt trời như chạy trốn trong làn mưa bụi đang đổ xuống, cả không gian trắng đục âm u. Gió vi vút, triền lên ướt nhẹp trong mưa, mấy ngọn cỏ may phất phơ làm cho mọi vật càng trở nên thê lương. Trong căn lều cỏ ven đê ngày xưa cô đã từng sống, cô cuộn tròn ngồi thu lu trên nền đất ẩm ướt.

Cô khóc, buốt giá ngoài trời, giông tố trong lòng như muốn nhấn chìm cô. Cô hét lên! -Nam ơi, anh đã cho em một niềm tin, cho em tình yêu thương, cho em mái nhà, Nam ơi, em ảo tưởng, em không biết mình là ai có phải không Nam?

Giọng Hoa lạc đi rơi vào màn mưa mỗi lúc một dày, Hoa lạnh tê tái lạnh run rẩy, từng dòng ký ức hạnh phúc ngắn ngủi của những ngày đã qua đang dồn dập hiện về. Cảm giác ấm áp cũ càng làm cho cô sụp xuống. Cô nghĩ: Nhẽ nào tất cả chỉ là trò đùa sao? Tại sao Nam dịu dàng thương cô đến vậy? Rồi cái tấm lưng trần, cái eo nhỏ và vòng ba nảy nở như xoáy vào trí não Hoa ấy là ai.

Đây là lần thứ hai trong đời cô cảm thấy mất mát, nhưng lần trước khi mẹ mất cô còn quá bé nhỏ, chưa cảm nhận hết được cái trống vắng khi mất đi người thân yêu. Lần này nỗi đau bất chợt làm cho toàn thân cô nhẹ bẫng không trọng lượng, tâm trí toang hoác rỗng không, cô mặc kệ cho nỗi buồn tuôn chảy ào ào, xối xả nhấn chìm cô trong tuyệt vọng nức nở.

Mưa. Gió hiu hắt rin rít qua mảnh liếp. Tàu lá chuối dập dờn như những bóng ma loạt soạt trên mái lều thấp lè tè. Trời đang tối dần.

Phía xa là ánh sáng đô thành vẫn rực rỡ, từng mảng sáng trong làn mưa vàng xuộm hắt ra ngoài bãi sông, một thứ ánh sáng đìu hiu luôn gợi những nỗi buồn đơn chiếc. Hoa khóc. Nàng khóc cho thân phận, khóc cho những tiếc nuối, tại sao cha mẹ nàng sinh ra nàng rồi để mặc nàng một mình mồ côi đơn chiếc, lăn lóc ê chề như này? Tại sao? Nàng nức nở.

Trên triền đê xa xa có bóng người dáng vẻ hớt hải. Vẳng trong không trung như có ai đó đang gọi Hoa. Hoa chợt thót tim nhưng rồi thực tại lại nhấn chìm cô. Ai gọi cô? Ai tìm cô? Chẳng lẽ Nam? Tâm trí cô loé lên hy vọng rồi tắt lịm. Không đời nào Nam tìm cô, cô mơ à, thân phận bãi rác cô độc như cô thì có lý do gì Nam phải tìm cô, trong khi anh tài năng, tiền đồ tươi sáng thì thiếu gì những bông hoa rực rỡ ở bên?

Trời càng tối Nam càng bàng hoàng, tìm em ở đâu, em ở đâu, sao em ngốc thế chứ. Vừa nghĩ Nam vừa chạy vào các dãy lều chợ của những người bán hoa Tết hy vọng nhìn thấy Hoa ở đó.

Lúc chiều, tiếng xoảng ngoài cánh cổng làm Nam giật mình buông rơi cọ vẽ chạy ra sân thấy túi đồ của Hoa, anh hiểu tất cả, tim anh nhói đau. Hoa đã hiểu lầm anh, anh cũng chưa kịp nói cho Hoa biết rằng cô không thể làm người mẫu cho anh nữa, bởi cô sẽ là mẫu thân của con anh trong tương lai, anh định nói cho cô biết vào thời khắc thiêng liêng nhất của đêm giao thừa và trịnh trọng cầu hôn cô, anh muốn cô biết không ai có thể thay thế cô trong trái tim anh. Bởi thế anh phải tìm một người mẫu mới, nhưng không ngờ…

Nam tìm Hoa mà tim anh đau nhói, mưa rét thế này Hoa có thể đi đâu? Anh có thể tìm cô ở đâu, anh đã tìm hết tất cả những nơi cô có thể đến. Chỉ còn bãi sông này, nơi đây ngày xưa Hoa đã sống, anh hy vọng anh tìm được Hoa. Anh biết sống thế nào nếu thiếu cô.

Cái lều chợ cuối cùng không có cô, anh hoang mang rối trí, anh hét lên trong không trung thinh lặng… - Hoa ơi, em ở đâu, Hoa ơi em ơi…ơi. Nước mắt anh chảy lúc nào không biết, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn run rẩy khép nép nhút nhát và rất ngoan hiền, lần đầu bước chân vào nhà anh cứ hiện về làm anh thương cô đến nghẹn thở - Hoa ơi!

Tiếng gọi như xé làn mưa lạnh. Hoa giật mình đứng phắt lên, không kịp suy nghĩ cô lao ra ngoài, chạy lên đê, đúng tiếng Nam rồi anh đang tìm cô, cô không thể đánh mất hạnh phúc của mình, cô không thể chết đi trong lạnh lẽo - Nam ơi em đây.

Cả hai ôm choàng lấy nhau như giữ thật chặt một vật vô giá, vì sợ, nếu nới lỏng tay sẽ tuột rơi mất. Nước mắt trộn nước mắt, hai thân thể ướt đầm vì mưa đang cùng run lên nức nở.

- Em ngốc quá, mình về nhà thôi em trời mưa lạnh lắm!

Anh giữ chặt Hoa trong tay. Hoa nhỏ bé ngoan ngoãn đi bên anh, thi thoảng cô ngước mắt nhìn anh, anh cúi xuống nhìn cô, đưa tay vuốt những sợi tóc mai dính bết vào má. Bên kia là cánh đồng hoa đào mênh mông đang đợi Tết, những nụ hoa phớt hồng nhú lên trong làn mưa xuân êm êm. Nép sát vào anh cô như nghe thấy tiếng tí tách của những chồi non đang bật nở.

Gi Linh

Nguồn tin: cand.com.vn